Snack's 1967
Cắt Đứt Tơ Tình

Cắt Đứt Tơ Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326143

Bình chọn: 8.00/10/614 lượt.

Ngôn ở đây đến

nghiện, đến tối sẽ thức thời rời đi, nhưng đêm nay đột nhiên lại chạy

tới, còn uống rượu.

"Lui xuống! Lui xuống hết cho trẫm!"

Sắc mặt Vân Tấn Ngôn ửng đỏ, quát mắng đám thái giám đang đỡ hắn. Ngụy công công hành lễ, liếc nhìn Lê Tử Hà rồi dẫn mọi người lui ra. Cửa điện

đóng lại, mùi rượu trong điện càng thêm nồng đậm.

"Uống rượu hại

người, sao Hoàng thượng lại uống nhiều rượu như vậy?" Lê Tử Hà không

định tới đỡ Vân Tấn Ngôn, ôn hoà nhìn hắn rồi xoay người vào trong.

Vân Tấn Ngôn vẫn còn tỉnh táo, ánh mắt dõi theo bóng dáng của Lê Tử Hà, sải bước xông lên, thân thể ngã xuống, ôm Lê Tử Hà vào lòng.

Mùi

rượu gay mũi khiến Lê Tử Hà nhớ lại đêm ở Lê Bạch điện, nỗi thù ghét

trong lòng càng dâng trào, đẩy mạnh mấy phen nhưng mãi không được.

"Hoàng thượng, khuya rồi, nên trở về Long Hoàn cung nghỉ đi!" Nghiến răng thốt ra một câu, Lê Tử Hà lại cố gắng đẩy Vân Tấn Ngôn ra.

Vân Tấn Ngôn không buông tay, cười ha ha nói: "Tối nay, ái phi ngủ với ta."

Lê Tử Hà biết Vân Tấn Ngôn vẫn còn tỉnh táo, lạnh lùng nói: "Hoàng thượng quên mất những lời ta từng nói sao?"

Câu hỏi này bị Vân Tấn Ngôn bỏ qua, ôm Lê Tử Hà về bên giường. Gần tới

giường thì lảo đảo, hai người cùng ngã xuống. Lê Tử Hà bị áp bên dưới,

luồng khí nóng ran từ người Vân Tấn Ngôn ập tới người nàng, khiến nàng

không khỏi căng thẳng, cắn răng muốn đẩy Vân Tấn Ngôn ra, nhưng lại bị

hắn ôm chặt hơn.

Chốc lát cảm giác rõ sự biến hóa của thân thể

hắn, Lê Tử Hà kinh hãi toát mồ hôi lạnh. Tô Bạch vẫn chưa cho hắn uống

lam nhan thảo!

Không phải Lê Tử Hà chưa từng biết mùi đời, hiểu

lúc này giãy dụa sẽ chỉ càng làm mọi chuyện thêm tồi tệ, dứt khoát mặc

hắn ôm, không nhúc nhích. Theo tiếng lụa bị xé rách, cơ thể bỗng dưng

lạnh toát, áo ngoài bị Vân Tấn Ngôn lột bỏ, sao đó là áo giữa, áo

trong...

Khóe mắt lạnh như băng, rồi lại lạnh ấm nóng, đại não

trống rỗng của Lê Tử Hà chậm rãi hoạt động trở lại, chợt phát hiện mình

đã khóc từ lúc nào. Vân Tấn Ngôn nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên khóe

mắt nàng, giọng nói không rõ ràng mà êm ái: "Đừng khóc... Đừng khóc...

Trẫm đã nói không động vào nàng mà..."

Sau đó trên người ấm áp,

Vân Tấn Ngôn vén chăn bao lấy hai người, nghiêng người ôm chặt nàng, để

đầu nàng vùi trước ngực hắn. Hai tay đặt trên eo nàng, không động đậy

cũng không nói gì nữa.

Lê Tử Hà nhắm hai mắt, như thể chỉ trong

thoáng chốc, như thể đã trôi qua nửa buổi đêm. Nghe thấy hơi thở của Vân Tấn Ngôn dần dần ổn định, nhưng bàn tay ôm nàng vẫn mạnh mẽ như vậy.

Người bên cạnh vô cùng quen thuộc, mùi hương quẩn quanh chóp mũi cũng quen

thuộc, ngay cả nhiệt độ cũng quen thuộc như vậy, nhưng cuối cùng vẫn

không bù được cảnh còn người mất.

Không báo trước, nước mắt tuôn

rơi mãnh liệt hơn. Tình yêu một thời của nàng, vì sao lại giết những

người thân yêu nhất của nàng, chặt đứt con đường tương lai của hai người hết lần này tới lần khác?

Nếu hành tung của Diêu nhi bị phát

hiện, nếu hành động ngày mai thất bại, nếu hắn quyết tâm giết chết hai

người nàng, nàng chỉ nghĩ tới một cách để bảo vệ mình...

Nhưng, dù thân phận của nàng có bị bại lộ, liệu ngươi có giết ta một lần nữa? Hoa đào phất phơ, mang theo hương thơm ngào ngạt lan tỏa trong gió. Ngày

xuân rực rỡ như màn mưa hoa. Trong màn mưa, hai người nắm tay nhau chạy

nhảy chơi đùa, xiêm y màu đỏ tươi át mất cảnh xuân. "Aa..." Quý Lê kêu

lên sợ hãi, chân mất thăng bằng, thân thể nghiêng về phía trước. Thấy

đầu sắp chạm đất, hai tay được kéo, sau đó ngã vào một vòng ôm.

"Lê nhi cố ý làm ta sợ phải không?" Tiếng nói dịu dàng như viên đá rơi

xuống nước, khiến lòng Quý Lê gợn sóng. Nhắm mắt hít sâu một hơi, chóp

mũi đáy lòng đều tản mát mùi hương hạnh phúc.

"Lê nhi ngủ rồi hả?" Cẩn thận khẽ hỏi.

Quý Lê ngúc ngoắc cái đầu vẫn vùi chặt trong lòng người đó, len lén cười,

vòng tay ấm áp buông lỏng, ngửa mặt cười tươi liền thấy nụ cười dịu dàng của Vân Tấn Ngôn, đôi mắt cười cong cong như trăng non, ánh trời chiều

đằng tây chiếu lên gò má hắn, ánh lên ánh sáng mềm nhẹ. Quý Lê chìm đắm

trong đôi mắt đó, trong suốt như một dòng suối nhỏ chảy vào tim, trong

mắt chỉ có bóng dáng người đó.

Nàng nhìn hắn giơ tay lên, ngón

tay thon dài như bạch ngọc, lướt qua mặt mình. Hắn gỡ thứ gì đó từ tóc

nàng, để trước mắt mình. Đó là một cánh hoa đào hồng phấn, chỉ nhìn thôi đã như được chạm vào sự mềm mại đó. Nàng nhận lấy, đặt ở chóp mũi hít

hà, mùi thơm trong veo. Rồi lại ngước mắt lên, Vân Tấn Ngôn vẫn cười

nhìn mình.

Đôi mắt cong cong dần dần giãn ra, nét cười trong mắt

lại không hề vơi đi, thêm vẻ thản nhiên nhu hòa. Bàn tay vừa hạ xuống

lại nâng lên, nhẹ nhàng mơn trớn mặt nàng, lại là cảm giác thô ráp. Chớp chớp mắt, ánh mặt trời tản đi, hình ảnh thay đổi, người trước mắt mang

nụ cười hờ hững, khẽ nói: "Tử Hà, ta chờ nàng."

Mảnh đất dưới chân biến mất, như thể ngã vào vực sâu không đáy, Lê Tử Hà bỗng mở mắt ra, Thẩm Mặc.

Trong lòng đột nhiên cảm thấy trống rỗng, như bị ai đó khoét mất. Nắm chặt

nệm chăn, ngửi thấy mùi rượu, nàng giật mình ngồi dậy. Chuyện