
ào điện thoại trên tay cô, con ngươi hiện sự giận dữ, anh cho rằng
cô đang đợi, đợi điện thoại của Chung Dương. Vươn tay giật lấy điện
thoại trong tay cô, đặt trên tủ đầu giường, tay nắm lấy cằm cô, khiến cô nhìn anh, mất hứng nói: “Cô không chuyên tâm.” Đây là anh đêm tân hôn
thật sự của anh, hôm nay là một khởi đầu tốt đẹp, anh không muốn phá
hỏng sự tốt đẹp này.
Tả Á không rảnh quan tâm đến cảm xúc của Kiều Trạch, quay đầu, vươn tay
muốn cầm điện thoại, Kiều Trạch liền kéo tay cô về, lạnh lẽo nhìn khuôn
mặt đờ đẫn của cô, không khỏi tức giận: “Đây là lời cam đoan của cô sao? Tái hôn, là do chính cô lựa chọn!”
Đúng vậy, tái hôn là lựa chọn mà cô bất đắc dĩ phải chọn, là cô xin Kiều
Trạch tái hôn với cô, là cô cam kết sẽ không giống cuộc hôn nhân trước
đây, cô không có cớ để lạnh lùng với anh, không có tư cách từ chối anh,
cô phải cố gắng làm tốt bổn phận của một người vợ. Nhưng, tâm tư trong
lông cô sao có thể gạt đi mà hoan ái triền miên cùng Kiều Trạch được
đây.
Trong lúc Tả Á đang khổ sở và mâu thuẫn, chuông điện thoại đột nhiên vang
lên, trái tim Tả Á suýt chút nhảy ra khỏi lồng ngực, cô đẩy Kiều Trạch
ra, vươn tay cầm lấy điện thoại, vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ nghe
máy.
Kiều Trạch nhìn Tả Á chạy ra ngoài, lòng tràn đầy giận dữ, hung hăng đấm
xuống giường, biết rõ mình tự tìm mất mặt, nhưng vì sao vẫn làm vậy, anh không nên ép mình đi lên con đường hôn nhân không tình yêu này.
Kiều Trạch không nhịn được mà nghĩ ngợi, cô đang vội vã nhận điện thoại của
Chung Dương, cô yêu cầu tái hôn, chẳng lẽ là muốn lợi dụng anh kích
thích Chung Dương, đòi tái hôn cũng chỉ vì giận dỗi Chung Dương?
Anh đột nhiên đứng dậy, bước ra ngoài phòng ngủ, bên ngoài rất yên tĩnh,
“Tả Á!” Anh gọi, trong lòng lo lắng, có phải cô ra ngoài rồi không,
Chung Dương đang ở ngoài và bọn họ đang ở cùng nhau, đúng không.
Lòng Kiều Trạch tràn đầy giận dữ, con ngươi giận dữ nhìn chung quanh, chợt
thấy một bóng dáng đang co ro trên ban công, cô đơn bất lực, cô không có rời khỏi, Kiều Trạch không nhịn được mà bước đến, ngồi xổm xuống, có
chút giận dữ vòng tay ôm cô, lại thấy trên mặt Tả Á đầy nước mắt.
Kiều Trạch nhìn gương mặt ướt đẫm nước mắt của Tả Á, không biết là nên giận
hay nên đau lòng. Anh buông lỏng cô ra, đứng thẳng người dậy, nhìn cô từ trên cao xuống, trên khuôn mặt lãnh đạm tuấn mỹ đều là vẻ lo lắng, mất
đi bình tĩnh mà giận dữ hét lên: “Nếu khổ sở như vậy tại sao còn muốn
tái hôn? Nếu khổ sở như vậy tại sao lại tìm tôi mà không đi tìm anh ta?”
Không, Tả Á lắc đầu, cô biết Kiều Trạch nghĩ rằng cô vì đang giận dỗi với
Chung Dương, muốn dùng hôn nhân để kích động Chung Dương, xem anh có đến tìm cô hay không. Nhưng sự thật không phải như vậy, không phải vậy. Cô không thể nào giải thích cho anh biết được, chỉ có thể nắm chặt di động trong tay, cúi đầu, không dám nhìn vào vẻ mặt bi thương của anh, nước
mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Sự lặng im của Tả Á ở trong mắt Kiều Trạch lại chính là một loại cam chịu, sự tức giận trong lòng anh càng tăng, khóe môi co rút, khép mở mấy lần, nhưng lại không nói ra được lời nào, đêm tân hôn, cái tốt đẹp chó má
gì, rốt cuộc cũng chỉ là một câu chuyện cười.
Kiều Trạch xoay người, giận dữ đi lên lầu hai, anh sợ bản thân mình nhất
thời kích động sẽ ném Tả Á ra ngoài cửa mất, sẽ rống giận để cho cô đi
tìm Chung Dương, để cho cô đi tìm người đàn ông kia. Nhìn thấy cô khóc
thầm, anh không có cách nào an ủi cô, cũng không thể nổi giận với cô,
chỉ có thể âm thầm chịu đựng như vậy. Nhắm mắt quay đi, cô yêu đi hay
yêu lại, tùy cô, anh không có cách gì để can thiệp vào.
Tả Á nhìn bóng lưng bi thương của Kiều Trạch, trái tim co rút từng cơn, cô thẫn thờ ngồi ở đó, cắn môi, cố gắng không để cho mình khóc ra thành
tiếng. Hôm nay là ngày cô tái hôn, cũng là ngày cô kết hôn.
Anh vốn nên có một đêm tân hôn tuyệt vời với Tình Văn, không cần phải nhìn
thấy khuôn mặt khóc lóc thảm thương của cô, không cần phải chịu đựng sự
lạnh nhạt cùng không tình nguyện của cô. Thế nhưng, tất cả đều bởi vì cô xuất hiện mà bị phá hỏng. Anh biết rõ cô không yêu anh, nhưng vẫn là
anh vào lúc cô cần được giúp đỡ nhất, lựa chọn cô, mặc kệ cô xuất phát
từ mục đích gì, chỉ bởi vì cô đau khổ cầu xin anh.
Trong lòng Tả Á vô cùng khó chịu, Kiều Trạch nói không sai, đúng, tái hôn là
cô nói ra, cô đã đồng ý với anh sẽ cố gắng làm tốt bổn phận của một
người vợ, không hận anh nữa…..Cô dựa vào cái gì mà bày sắc mặt, dựa vào
cái gì mà đối xử với anh như vậy, lần hôn nhân này, gút mắc lần này, đều là con đường do cô tự mình chọn, cô dùng lí do gì để oán trách đây.
Không có, chỉ là bởi vì hiện tại lòng cô như dầu sôi, cô không biết có nên
báo cảnh sát hay không, có nên nói cho anh biết sự thật hay không, cô sợ chỉ sơ ý một chút sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Cô cảm thấy
mờ mịt bất lực, không biết phải làm như thế nào, người xa lạ kia cứ như
lắp máy nghe trộm trên người cô vậy, nhất cử nhất động của cô mỗi tiếng
nói từng cử chỉ, hắn đều nắm giữ ở trong lòng bàn tay, đáng sợ, thật