
hững thứ mà bình thường bọn họ dùng để trói
cô ở hai bên giường trói y tá lại, rồi lấy vỏ gối nhét vào miệng của cô
ta.
Tả Á cới đồng phục y tá của cô ta ra, tháo mũ y tá xuống, rồi mặc lên
trên người mình, nhìn cô y tá đang nằm trên giường không ngừng phát ra
những tiếng ô ô làm một cái mặt quỷ, đắp chăn cho cô, rồi đi ra khỏi
phòng bệnh.
Trong bóng đêm, Tả Á cúi đầu xuống bước đi, bước chân cô rất vội, nhưng lại
không dám bước quá nhanh tránh cho người khác để ý đến cô. Cô chạy xuống thang lầu, từ cửa nhỏ ra khỏi cửa lầu, sau đó chạy nhanh về hướng cửa
bệnh viện. Cô muốn chạy trốn thật nhanh, cô muốn nhanh chóng rời khỏi
nơi này. Nhưng ngay khi Tả Á vừa nhìn thấy được cửa bệnh viện, vừa cảm
thấy được hi vọng, đang muốn xông ra lại chợt cảm thấy sau gáy đau nhói, có người đang túm lấy tóc cô, Tả Á đau đớn hô một tiếng.
“Chạy đi đâu?” Một nữ bác sĩ trung niên bắt được cô, đây lại là người bác sĩ
thường khám bệnh cho cô, Tả Á sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, liều mạng
giãy dụa, đánh đấm loạn xạ, muốn bác sĩ kia buông cô ra.
Nhưng mà, tiếng quát tháo của nữa bác sĩ kia đã thu hút rất nhiều người, mấy
người mặc áo dài trắng bắt lấy cô, giơ tay nhấc chân, kéo tóc, đưa cô
trở lại phòng bệnh.
“Buông tôi ra, đám người điên các người, có mà các người bị bệnh ý, tôi không
có bệnh, các người mau buông tôi ra, tôi muốn rời khỏi nơi này!”
Nhưng mà, bác sĩ kia lại xem tiếng kêu gào, tiếng quát tháo giận dữ của cô là phản ứng không bình thường, là bệnh tâm thần phát tác, bọn họ mang cô
vào gian phòng điện kích mà cô đã tới rất nhiều lần.
Tả Á hoảng sợ hô: “Không…không được, tôi không chạy nữa, tôi không muốn bị điện giật! Đừng….!”
Nhưng không một ai chịu nghe lời cô cả, bởi vì cô là bệnh nhân tâm thần, lời
của cô là những lời nói điên khùng, ở đây, dưới sự chỉ huy của nữ bác sĩ trung niên kia, có người nhét vật gì đó vào miệng cô, phòng ngừa cô cắn đứt đầu lưỡi mình, trên đầu của cô bị xoa chất lỏng gì đó, cô biết kế
tiếp chính là bắt đầu khổ sở, bọn họ ấn chặt tay của cô, chân của cô, ấn đầu và cằm của cô …..Tiến hành trị liệu kích điện, lần thứ nhất….. lần
thứ hai…..Tả Á rất muốn cứ thế mà chết đi, không phải chịu hành hạ
nữa…..
Đúng lúc này cửa phòng đột nhiên bị một lực rất mạnh phá vỡ, khi Kiều Trạch
mang người xông vào, cảnh tượng nhìn được chính là, Tả Á đang bị mấy
người ấn giữ, thân thể của cô bởi vì điện giật đang co quắp đau đớn,
khuôn mặt tái nhợt giống như người chết, trên đầu đeo đầy dụng cụ kích
điện.
Trái tim Kiều Trạch co rút đau đớn vô cùng. Trên người, trên mặt cô đều là
mồ hôi, đầu tóc ướt sũng dính vào nhau, cô gần như đã mất đi tri giác,
tròng mắt đỏ lên, nước mắt dâng đầy. Anh đau đớn, tức giận, giống như
một dã thú đang nổi điên, anh xông tới giật hết mấy thứ đồ gắn trên
người cô xuống, lấy thứ trong miệng cô ra, đau lòng ôm cô vào trong
ngực, nhìn những bác sĩ trước mắt, giận dữ hét: “Người nào, người nào
làm, người nào làm!”
Nữ bác sĩ trung niên nghiêm mặt nói: “Các anh đang làm gì vậy? Không được quấy nhiễu chúng tôi chữa bệnh cho bệnh nhân!
Kiều Trạch giận dữ quắc mắt nhìn về nữ bác sĩ kia, anh đặt Tả Á lên giường,
rồi xông tới túm lấy cổ áo của nữ bác sĩ: “Cô ấy có bệnh sao?” Kiều
Trạch vừa nói vừa ấn nữ bác sĩ xuống một bên giường, đem đồ kia nhét vào trong miệng bà ta, gắn máy kích điện lên đầu bà ta, đang định mở chốt
ra thì mấy bác sĩ y tá đứng bên cạnh vội vàng nói: “Anh là ai? Nếu anh
dám làm, chúng tôi sẽ kiện anh!”
Nói xong liền bước tới định ngăn Kiều Trạch lại, lúc này có mấy người ở bên ngoài đi vào, ngăn đám bác sĩ y tá lại, chốt mở trong tay Kiều Trạch
cũng mở ra…..thân thể nữ bác sĩ kia cũng liền đau đớn co quắp lại.
Kiều Trạch chưa bao giờ làm khó phụ nữ, nhưng mà lần này anh thật sự không
thể nhịn được nữa, bất kể người trước mặt là đàn ông hay phụ nữ anh đều
muốn đem ra trút giận, chỉ cần nhớ tới dáng vẻ bị giày vò đau đớn vừa
rồi của Tả Á, anh liền tức giận đến muốn giết người.
“Kiều Trạch…..!” Tả Á không chút hơi sức gọi anh, chỉ sợ anh lỡ tay.
Kiều Trạch nghe thấy Tả Á gọi anh, vẻ mặt trở nên xanh mét, anh buông nữ bác sĩ kia ra, ném thân thể bà ta xuống đất, nữ bác sĩ nằm ở trên đất co
giật. Mấy bác sĩ y tá bên cạnh bị Kiều Trạch hù dọa, không dám hé răng,
hơn nữa mấy người Kiều Trạch mang tới cũng đều mang vẻ vô cùng hung tợn.
Kiều Trạch vươn cánh tay nâng Tả Á lên, ôm cô vào trong ngực, nhìn thân hình gầy yếu, dáng vẻ lo lắng sợ hãi của cô, nghĩ tới việc cô phải chịu khổ
bao nay, tim lại nhói đau từng cơn. Nếu như anh không tìm được cô…..Anh
không dám nghĩ tới, Tả Á đã phải trải qua hơn một tháng này như thế nào, môi của anh, mang theo sự lo lắng cùng đau lòng không nhịn được mà hôn
lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của cô, thì thầm: “Không sao đâu, đừng sợ,
đừng sợ.”
Anh an ủi Tả Á cũng là đang an ủi trái tim đang hoảng loạn của chính mình.
Tả Á nhìn vẻ mặt lạnh lung của Kiều Trạch, mặc dù mang theo vẻ tức giận,
nhưng cũng tràn ngập đau lòng, người đàn ông này đang thật sự đau long
vì cô, Tả Á đột nhiên cảm thấy