
ới đại sư huynh vì đã đoạt Kim Kim.
Chính là muốn hắn trơ mắt nhìn Kim Kim lập gia
định, chết hắn cũng không cam lòng.
“Ta thật tình yêu thích ngươi, Kim Kim,
thực sự.” Tống Trì ôn nhu lại ôn nhu mà nói. “Ngươi phải đáp ứng ta, mặc kệ đại
sư huynh hoặc người khác nói gì với ngươi, ngươi cũng không thể mắc mưu, càng
không thể đã quên ta là nam nhân duy nhất mà ngươi yêu.” Hai tay
đột nhiên tăng lực đạo mang nàng gắt gao ôm vào lòng.
“A Trì......” Nàng cố sức tránh ra một khe hở để
hô hấp.
Giọng nói ôn nhu trở nên dồn dập, “Ngươi là của ta,
KimKim, ngươi là của ta! Ta thực sợ...... Thực sợ...... Thực sợ ngươi sẽ quên
đi tình yêu với ta, thật sợ bản thân không thể bảo vệ chu toàn cho ngươi.”
Chân tình si ý này, ai có thể ngăn cản?
Nàng cho rằng nàng mới là người cần bất an vì một chút
quá khứ nàng cũng không biết, nhưng nam nhân này thế nào lại không an tâm như
vậy?
“A Trì đáng thương.” Trong lòng nàng tràn đầy ôn nhu
cùng mẫu tính. “Ta mất trí nhớ cảm thấy thật không an toàn, ngay cả ngươi cũng
thế. Nhưng ngươi yên tâm đi! Đi tìm đại sư huynh chỉ vì ta muốn nhớ lại quá
khứ, ta không có hứng thú nhúng tay vào chuyện tình cảm của người khác đâu.”
“Thực sự? Ngoắc tay ngoắc tay.” Hắn giống tiểu hài tử
đưa ra ngón út.“Hảo, Ngoắc tay.”
Hai người tính trẻ con hạ đính ước, Tống Trì thư thái
nở nụ cười.
Thẩm Bái Kim cam đoan nói: “A Trì, ta muốn khôi phục
trí nhớ chỉ là vì ngươi.”
Thấy nàng ‘vì hắn’ như thế mà cố gắng khôi phục trí
nhớ, Tống Trì ngược lại không cười nổi. Trải qua một tháng du sơn ngoạn thủy,
thuận tiện chạy đi, Tống Trì mới mang theo Thẩm Bái Kim đi đến Huyền Ưng Bảo,
lúc này thời tiết vừa vặn vào mùa hè, cũng nên tìm một nơi tránh nóng.
Thừa dịp Thẩm Bái Kim không chú ý, Tống Trì viết một
phong thơ giao trạm dịch mau chóng đưa đến Hồ Ngưỡng Chân, đem tình hình gần
đây của Thẩm Bái Kim kể sơ một chút, đỡ phải khi vừa mới đến đã có hạ nhân xếp
hàng cung hô bảo chủ phu nhân, như thế hắn chịu không nổi nha.
Tiên hạ thủ vi cường, Tống Trì cũng không mềm lòng.
Đương nhiên, hắn cũng có chuẩn bị tâm lý muốn gặp Hồ
Ngưỡng Chân.
Thông báo qua tên tuổi, Hồ Ngưỡng Chân tự mình nghênh
ngoài đại môn. “Sư muội, sư đệ, các ngươi rốt cục đến đây, ta thiếu chút nữa
nghĩ đến các ngươi cả đời cũng sẽ không đến.” Câu cuối cùng là nói cho Tống Trì
nghe.
Tống Trì hừ một tiếng. “Trên đường tới đây phong cảnh
tú lệ, sư đệ ta trời sinh yêu thương nương tử, tất nhiên sẽ dẫn nàng đi ngắm
cảnh một chút.”
“Thật sự là yêu thương ‘nương tử’ sao?” Hồ Ngưỡng Chân
nhíu mày hỏi.
“Cha ta đáp ứng.”
Tuy rằng hai người mặt đều tươi cười nhưng lai ngầm
giương cung bạt kiếm.
“Ngươi chính là đại sư huynh?” Thẩm Bái Kim đánh giá
nam tử khí độ ung dung trước mắt này, ước chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy
tuổi, cá tính chính trực kiên cường..
“Sư muội, đã lâu không thấy, thân thể khỏe không?” Hắn
ôn nhu chuyển hướng nàng.
“Tốt lắm. Chính là......” Nàng sờ sờ cái
trán, không biết mở miệng như thế nào.
“Trước tiên vào đã, đừng đứng ở đây sẽ say nắng.” Hồ
Ngưỡng Chân trời sinh là một người rất chu đáo.
Thẩm Bái Kim thế này mới phát hiện bọn họ tựa hồ như
được mời vào nhà của người giàu có, nhà đẹp, đá giả núi, hoa thơm cỏ lạ, hành
lang gấp khúc đủ loại tạo nên cảnh hoa lệ phi thường, biểu hiện cho khí thế
danh môn thế gia.
“Nơi này chính là Huyền Ưng Bảo?” Nàng có chút kinh
ngạc.
“Kim Kim nương tử, Đại Hồ Đảo của chúng ta cũng không
kém nơi này, còn có thác nước thiên nhiên, hang động lớn, mùa xuân trăm hoa đua
nở, mùa hè lội sông bắt cá, mùa thu xem lá phong đỏ, mùa đông có thể ngâm nước
nóng ở ôn tuyền mà ngắm tuyết mịn.” Tống Trì cười đến hảo ấm áp, hảo ấm áp.
“Đại Hồ Đảo mới là nhà của chúng ta, nơi này tuy cảnh đẹp người đẹp nhưng lại
nhà của người khác.”
“Ân! Ta biết, ta chỉ là thưởng thức một chút.” Thẩm
Bái Kim buồn bực, ngữ khí của Tống Trì sao lại ghen tuông như vậy?
Hồ Ngưỡng Chân cười nói: “Nếu là sư muội thích, cứ
việc ở thoải mái.”
Tống Trì trong lòng không phải không có một tia nghi
ngờ. “Đại sư huynh thật muốn kế thừa Huyền Ưng Bảo sao?”
“Nói đến thật dài, chậm rãi các ngươi sẽ hiểu được.”
Hồ Ngưỡng Chân tươi cười, bước chân dừng một chút, sau đó lại đi về phía trước,
nhưng cảm giác trầm trọng không ít.
Tống Trì đuổi về phía trước một bước. “Đại sư huynh sư
đệ có thể giúp gì không?”
Sư đệ muốn chuộc tội sao?
Hồ Ngưỡng Chân thiện ý cười. “Sư đệ, ngươi thực sự
trưởng thành, sư phụ nhất định thật cao hứng.”
“Kia cũng không nhất định, hắn bị ta làm cho không thể
không nhượng bộ.” Hắn khẽ nhếch mi.
Hồ Ngưỡng Chân hiểu được hắn đang nói cái gì, lắc đầu
cảm thán cười liên tục.
Tống Trì cùng Thẩm Bái Kim được bố trí ở trong phòng
khách quý, gian phòng này được chia thành ba phòng nhỏ, phòng khách, thư phòng
cùng phòng ngủ nối liên thông với nhau. Sinh hoạt hằng ngày rất thuận tiện.
Một tấm bình phòng tinh tế bằng gỗ đặt ở trung tâm
phòng khách, trên bàn bày điểm tâm ngũ sắc, trà hảo hạng cùng hoa quả quí hiếm
thể hiện sự hiếu khách của chủ nhân.
“K