
ạt, nói tiếp:
"Chúng tôi cũng có lỗi". Nói xong kéo tay quý phụ kia, ý bảo bà cũng
nói gì đó.
Tiếp thu được tin
tức con gái truyền tới, vừa thấy Mạc Dĩ Trạch vẫn còn ở nơi này, quý phụ cũng
chỉ có thể nuốt giận, tiếp đó trợn mắt một cái: "Được rồi được rồi, coi
như tôi xui xẻo, hai người đi đi". Giọng điệu không mấy vui vẻ.
"Cám
ơn". Âu Y Tuyết cố ra vẻ cảm kích gật đầu một cái với cô gái xinh đẹp kia,
tiếp đó mới chậm rãi đỡ hông của mình, nói mấy câu với Tiểu Tiểu bên cạnh rồi mới
rời đi.
Trước khi đi, cô cố
ý chịu đựng không nhìn gương mặt đẹp không chút nhiệt độ của Mạc Dĩ Trạch,
nhưng trái tim mạnh mẽ tiết ra chua xót đã để lộ tâm trạng thật của cô.
Vì vậy, một vở kịch
gây gổ liền tan rã trong không vui.
※
Cô gái xem mắt với
Mạc Dĩ Trạch mượn cớ đi toilet, liền lôi kéo quý phụ rời đi. Mà sau đó, tất cả
suy nghĩ của Mạc Dĩ Trạch đều rời đi theo Âu Y Tuyết, vô tri vô giác tự mình trở
lại chỗ ngồi, anh mới phát hiện Lục Bình và Mạc Dũng dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn
anh.
"Cô gái lớn
bụng vừa rồi. . .". Sự chú ý của Lục Bình vẫn còn trên người Âu Y Tuyết,
bà chậm rãi dời tầm mắt mình về phía Mạc Dĩ Trạch, tiếp đó không dám tin hỏi:
"Là Âu Y Tuyết phải không?".
Mạc Dĩ Trạch ngẩng
đầu nhìn bà một cái, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Lấy được câu trả
lời của anh, Lục Bình không tự chủ hít một hơi, sắc mặt thay đổi.
"Trời, con
bé nhỏ vậy, sao lại. . .". Lớn bụng? Nhưng lời còn dư lại bà không hỏi ra
được, bởi vì bà thấy sắc mặt của Mạc Dĩ Trạch không tốt.
Trực giác nói cho
bà biết chuyện không đơn giản vậy, kết quả là Mạc Dũng và Lục Bình nhìn nhau,
tiếp đó lại trầm mặc.
※ Chưa nói gì với Trần Di đã dẫn Tiểu Tiểu ngồi lên xe taxi rời khỏi nhà hàng.
Trở lại trong biệt
thự, Âu Y Tuyết cự tuyệt dùng cơm, chỉ bỏ lại một câu ‘tôi mệt mỏi’ liền trở về
phòng, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy. Còn cô lại giam mình trong phòng cả
buổi chiều, đến trước bữa ăn tối cô cũng không có ra ngoài.
Nghe Tiểu Tiểu
nói cô nghỉ ngơi trong phòng một buổi chiều, bữa trưa cũng không có ăn. Cho nên
vừa về tới nhà, còn chưa kịp lấy hơi, Mạc Dĩ Trạch liền bỏ lại tất cả mọi chuyện
lên lầu.
Đẩy cửa phòng ra,
một cơn lạnh lập tức xâm nhập lên, anh không tự chủ nhíu mày, cả phòng tối đen
làm anh có chút không quen. Anh không tiếng động đi tới mở đèn lên, trong nháy
mắt, ánh sáng bốn phía, đèn dầu sáng rỡ.
Theo bản năng đi
đến bên giường nhìn xuống, lại thấy cô cuộn mình thành một đống, đôi tay vây
quanh mình, đầu tựa vào hai cánh tay của mình.
Anh đến gần cô,
cơn giận cả buổi chiều vào thời khắc này đều chuyển hóa hết thành đau lòng.
"Tại sao
không ăn cơm?". Anh vươn tay kéo đôi tay che kín nửa mặt của cô ra, sau đó
nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay nâng cằm của cô lên, thấy khóe mắt cô dính chút nước
mắt, liền thương tiếc: "Tại sao khóc? Chuyện gì xảy ra?". Chín tháng
qua, đây là lần đầu tiên anh thấy cô khóc, cho nên nhất thời, anh cũng rối loạn.
Đắm chìm trong
trong bóng tối một lúc lâu, cho nên ánh đèn chói mắt làm cô không thích ứng lắm,
đôi mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn anh, lập tức xoay đầu, rời xa anh.
"Không có
gì". Cô nhanh chóng lau đi nước mắt của mình, tiếp đó không nhanh không chậm
nói: "Chỉ nghĩ đến mấy chuyện khổ sở thôi".
"Em. .
.". Biết rõ cô không muốn nói thì chết cũng sẽ không nói, Mạc Dĩ Trạch
không có ép cô. Chỉ nhíu chặt mày, anh kéo lỏng cà vạt ở cổ nói: "Chuyện
trưa hôm nay, anh. . .".
Chỉ là còn không
đợi anh nói hết lời, Âu Y Tuyết liền chiếm ưu thế nói: "Đều do tôi sai,
không liên quan đến Tiểu Tiểu". Cho là anh muốn trách cứ Tiểu Tiểu, Âu Y
Tuyết vội vàng bổ sung: "Nếu như không phải tôi cố chấp, Tiểu Tiểu cũng sẽ
không đụng vào vị phu nhân kia. . .". Nhạc mẫu tương lai của anh.
"Không sao,
anh không trách em. Anh chỉ muốn. . .". Lúc này, Mạc Dĩ Trạch cảm thấy nhức
đầu, hình như là mấy việc làm lúc trước của anh đã tổn thương cô quá sâu, cho
nên cự ly giữa bọn họ mới có thể càng ngày càng xa: "Anh chỉ muốn giải
thích với em. . .".
Nghe anh nói thế,
Âu Y Tuyết rốt cuộc hiểu rõ anh muốn nói cái gì. Cô lắc đầu một cái, không muốn
nghe tiếp.
"Mặc kệ anh
muốn nói gì, anh cũng không cần giải thích với tôi". Cô không phải ai của
anh, không cần cũng không có tư cách nghe anh giải thích. Cô nhiều nhất cũng chỉ
là mẹ của con anh thôi, ngoài ra cô không phải là gì cả.
Trong một lúc, Mạc
Dĩ Trạch muốn nói lại thôi, nhìn sắc mặt không biến đổi của cô mà sững sờ.
Vừa không có chú
ý vừa không muốn nhìn thấy thái độ của anh, Âu Y Tuyết rũ mí mắt, nói thật nhỏ:
"Chờ đứa bé ra đời xong tôi liền rời đi ngay, cho nên anh không phải cần
lo lắng vị hôn thê của anh sẽ biết chuyện của chúng ta".
Không biết vì
sao, nói mấy lời này cô lại cảm thấy tim của mình thật đau, tựa như bị xé mạnh,
máu thịt dầm dề.
Đợi đến khi cô
nói xong hết, trầm mặc ước chừng hai ba phút, Mạc Dĩ Trạch mới lên tiếng.
"Em. . . Thật
nghĩ như vậy?". Nếu không phải chính tai nghe cô nói như vậy, anh cũng sẽ
không tin tưởng. Thì ra thời gian qua, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng nh