
đi xem thiên nga được
không?” (thiên nga: tiān’é)
“Hai.” Bối Nhi gật đầu: “Hai. Hai.” (hai hai: èrèr)
“Không phải hai mà là thiên nga.” Cố Học Võ vừa cười vừa nói, Kiều Tâm Uyển
bỗng phát hiện hôm nay anh cười rất nhiều, nhất là lúc dạy con gái học
nói, lúc đó hình như bộ dạng của anh rất vui vẻ. Anh cười rộ lên, nhin
rất đẹp, Kiều Tâm Uyển kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười của anh, lại
nhớ lại, khi còn bé Cố Học Võ cũng cười mà kéo cô đứng lên.
“Đừng khóc, con gái phải hay cười thì mới đẹp, khóc sẽ xấu lắm.”
Chính khuôn mặt tươi cười của anh đã làm cho cô luôn khắc sâu trong lòng, trong lòng, trong mắt chỉ có mình anh.
Ngực lại đau đớn như có muôn vàn mũi kim đang châm vào, cô bỗng dưng phát
hiện mình lại nghĩ đến chuyện trước kia, lắc đầu, cô buộc mình không
được nghĩ đến nữa. Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu thì cô cũng cảm
nhận được ánh mắt của Cố Học Võ.
Hôm nay từ lúc đi ra ngoài cô đã thấy ánh mắt của Cố Học Võ cứ tập trung vào cô, cô rất muốn không để ý
tới nhưng tầm mắt của anh cứ như tia X-quang, làm thế nào cũng không thể lờ đi được.
Cả những hành động vừa rồi của anh, chẳng phải là
muốn chụp ảnh của ba người sao, cô cảm thấy có gì đó rất lạ, muốn nói
nhưng lại nghĩ anh vốn là ba của Bối Nhi, muốn chụp ảnh sinh nhật cho
Bối Nhi cũng là điều bình thường.
Để mình không bị mất tự nhiên,
cô đem toàn bộ tâm tư đặt hết lên người con gái, cũng thôi miên chính
mình, người bên cạnh không tồn tại. Nhưng cô không cách nào ngăn cản
được máy ảnh của Cố Học Võ hết lần này đến lần khác nhắm ngay vào hai mẹ con cô.
“Cố Học Võ, anh có thể đừng chụp nữa được không?” Kiều Tâm Uyển bị động tác của anh làm cho khó chịu, chỉ muốn bảo anh dừng lại.
“Anh đâu có chụp em, anh chụp Bối Nhi mà.”
Cố Học Võ bâng quơ nói một câu đã thành công làm cho Kiều Tâm Uyển bực
bội, trong lòng quyết định hôm nay chỉ để ý đến con gái, không để ý tới
anh.
Từ công viên giải trí ra, Cố Học Võ cùng Kiều Tâm Uyển đưa
Bối Nhi đi ăn các món ngon của Đan Mạch. Ăn cơm xong, lại đi dạo phố.
Đan Mạch là một đất nước vô cùng xinh đẹp, cũng là đất nước của xe đạp.
Khắp nơi đều có thể nhìn thấy những người đi xe đạp lướt qua bên cạnh
mình. Cũng có rất nhiều gia đình ba người cùng đi ra ngoài. Hai người
lớn đạp xe to, con nhỏ thì đạp xe nhỏ, cùng nhau chơi đùa rất vui vẻ.
Cảnh tượng như vậy khiến Kiều Tâm Uyển không nhịn được mà nhìn chằm chặp. Cô cũng từng mong muốn một cảnh ấm áp như vậy. Chỉ là lúc này, cô cảm thấy nếu như không có tình yêu, cho dù ba người có ở bên nhau thì cảnh đó
cũng rất mỉa mai.
Cô lại lắc đầu, buộc mình không được nghĩ đến
nữa. Cô thật không xứng làm một người mẹ, hôm nay rõ ràng là sinh nhật
của Bối Nhi, mà cô lại không thể đặt toàn bộ tâm tư lên Bối Nhi, cô thực sự không phải là một người mẹ tốt.
Cố Học Võ hình như không biết đến tâm tư của cô mà dẫn Bối Nhi chơi đùa vui vẻ. Đi thử, trải nghiệm
mọi thứ Bối Nhi thích. Bối Nhi nhìn thấy một bông hoa là muốn chạm vào,
thấy chuyện là lại muốn thử, anh đều khích lệ hết. Sau đó anh chụp hình
cho Bối Nhi, như một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Kiều Tâm Uyển cũng
chẳng muốn ngăn cản, coi như anh đang chụp con gái, cô cùng lắm cũng chỉ là hình bóng, làm nền mà thôi.
Tối đến, Bối Nhi chơi nhiều cũng
mệt, chưa tới bảy giờ khuôn mặt nhỏ nhắn đã dựa trên vai Kiều Tâm Uyển.
Khuôn mặt có vẻ buồn ngủ.
“Con bé mệt rồi.” Kiều Tâm Uyển bế Bối Nhi, nhìn về phía Cố Học Võ.
Cố Học Võ gật đầu, anh cũng thấy vậy. Có điều: “Anh đã đặt bánh ngọt, lúc
này chắc là đã giao đến nhà rồi, hay là chúng ta về nhà, lấy một chút
cho Bối Nhi ăn rồi hẵng cho con bé ngủ.”
Anh đều đã sắp xếp hết
rồi thì Kiều Tâm Uyển còn có thể nói gì? Gật đầu, cô đi theo anh lên xe. Về đến nhà, Kiều Tâm Uyển cũng không có thời gian để ý Cố Học Võ, bế
Bối Nhi vào phòng, lấy nước cho Bối Nhi rửa mặt, Bối Nhi rửa mặt xong,
cũng tỉnh táo hơn một chút.
Cố Học Võ lúc này thắp nến lên, cùng
Bối Nhi thổi nến, chúc mừng sinh nhật. Bánh ngọt là loại bánh trái cây
mà Bối Nhi rất thích. Cô nhóc thích ăn mâm xôi mà trên bánh lại đầy mâm
xôi, làm thành một vòng hình trái tim.
Kiều Tâm Uyển lại được một trận kinh ngạc. Con gái sau khi đến Đan Mạch mới thích ăn mâm xôi, mà
Cố Học Võ lại biết, điều này chứng minh cái gì?
Ăn bánh ngọt
xong, Cố Học Võ nhìn Bối Nhi, lấy từ trong hành lý ra một cái hộp nhỏ,
đặt vào tay Bối Nhi: “Bối Nhi, sinh nhật vui vẻ nhé con. Ba chúc con
luôn vui vẻ, quà sinh nhật của con này.”
Bối Nhi không biết cái
đó là cái gì, Cố Học Võ giúp cô nhóc mở ra. Bên trong là một chiếc xe mô hình kiểu Ferrari màu đỏ điều khiển từ xa. Bộ điều khiển từ xa có hơi
lớn nên bàn tay nhỏ bé của Bối Nhi lại không thể cầm được.
“Con
bé còn nhỏ quá.” Kiều Tâm Uyển vẻ mặt không đồng ý. Loại đồ chơi này,
căn bản không thích hợp cho Bối Nhi chơi: “Cái này con vẫn chưa chơi
được.”
“Không sao. Anh chơi cho con bé xem.” Cố Học Võ vừa nói
xong, Kiều Tâm Uyển lại sửng sốt một hồi. Nhìn Cố Học Võ dạy Bối Nhi làm thế nào điều khiển xe, làm thế nào đi về phía trước, làm thế nào để