
cờ xong,
nói: “Đêm dài đằng đẵng, gió lạnh, nếu không bận gì thì chúng ta
chơi một ván.”
Trần Lệ Vân quay đầu,
thấy ánh mắt lạnh nhạt của anh, trong ánh mắt ấy chỉ có hình ảnh
phản chiếu của mình, không hiểu vì sao lại nhớ về thời còn trẻ,
lần đầu tiên nhìn thấy anh, dường như cũng giống thế này, khi đó vẫn
còn ở trong trường, mọi người đều còn trẻ, so với Chu Dạ bây giờ
còn nhỏ hơn, cả ngày huấn luyện, người đầy vết thương, vừa kêu khổ
thấu trời, vừa vui cười đùa giỡn. Nhưng chớp mắt một cái, nhiều năm
trôi qua, như nước chảy vô tình. Giống như bạn bè trước kia, không có
lý do gì từ chối, vì thế gật đầu nói “Được.”
Hơn mười năm qua, đây
là lần đầu tiên hai người hòa thuận, mặt đối mặt ngồi cùng một
chỗ. Theo tuổi tác tăng lên, tâm tình đã có thay đổi. Thời trẻ cố
chấp, theo thời gian trôi qua, cũng chậm rãi nhạt đ
Chu Dạ ở trên lầu ngó
xuống, che miệng cười trộm, cảm khái nói: “Anh nói xem, nếu anh hai
và chị dâu có thể hòa bình như vậy, thật tốt biết bao.” Vệ Khanh
gật đầu: “Nóng vội không ăn được đậu hũ, việc gì cũng phải từ từ.”
Khoảng cách giữa hai người bọn họ vẫn rất lớn, không phải một sớm
một chiều mà xóa bỏ được. Quả nhiên, hai người chơi cờ xong, ai về
phòng nấy. Không lâu sau, Trần Lệ Vân thay quần áo, rời đi. Đi theo sau
là Vệ An nhận được điện thoại khẩn, vội tới văn phòng, đêm đó dùng
máy bay riêng đi châu Âu.
Chu Dạ vẫn xấu hổ,
sợ cha mẹ Vệ Khanh chê cười, đòi một mình ngủ ở phòng dành cho
khách. Vệ Khanh trái phải dụ dỗ không có kết quả, đành phải nói:
“Anh cũng ngủ ở phòng khách.” Chu Dạ vội đẩy hắn: “Đi về phòng, đi
về phòng, danh bất chính ngôn bất thuận, để cha mẹ nhìn thấy, xấu
hổ lắm.” Vệ Khanh xấu xa nói: “Em nghĩ cha mẹ không biết à? Mẹ đã
là lão hồ ly thành tinh, còn không nhìn ra dấu vết để lại sao?”
Chu Dạ đỏ mặt, xấu
hổ không thôi: “Hứ, nói bậy bạ gì chứ! Nếu không đi thì em đi.” Dưới
sự dạy bảo của mẹ, cô vẫn muốn giữ đêm đầu tiên cho tân hôn, nhưng
đạo hạnh quá thấp, bị hắc sơn lão yêu Vệ Khanh thu phục, trước tiên
đòi quyền lợi chồng vợ. Vì chuyện đó mà cô vẫn canh cánh trong
lòng.
Vệ Khanh ôm cô cười:
“Đầu tháng mười mẹ đã hỏi anh, bao giờ chúng ta mới kết hôn, là cái
lần mà chúng ta…” Mặt Chu Dạ đỏ bừng, lần đó Vệ Khanh động chân
động tay với cô, Mẹ Vệ hỏi đã tìm được đồ chưa, đẩy cửa bước vào
tự mình lấy. Lúc đó cổ áo của Chu Dạ đã bị kéo tuột tới vai, tim
sắp nhảy ra ngoài. May mắn Vệ Khanh tỉnh táo, nhanh tay lẹ mắt lấy
gối che cho cô, trong miệng lầm bầm: “Mẹ, đang tìm gì thế, vào cũng
không gõ cửa.” Mẹ Vệ cũng biết ý, không đổi sắc mặt, nói: “Ừm… vậy
các con cứ tìm đi nhé, chậm rãi tìm cũng được.”
Lần ấy Chu Dạ rất
muốn tìm cái lỗ nào chui xuống đất, vĩnh viễn không cần ngoi lên.
Hai người đang cười
đùa, cô ngáp một cái, muốn ngủ. Vệ Khanh hôn cô một cái, đành phải
rời đi. Vừa nằm trên giường, nhận được một cuộc điện thoại: “Ninh
Phi? Đã muộn thế này, có việc gì sao?” Ninh Phi lẩm bẩm không rõ,
nói: “Vì sao chị không đến? Chỉ một tối mà thôi, chẳng lẽ khó khăn
như vậy sao?” Chu Dạ hoàn toàn tỉnh ngủ: “Em uống rượu à? Vì sao lại
uống rượu?” Còn uống nhiều như vậy, nói không rõ ràng.
Ninh Phi mơ màng, đặt
chén rượu xuống: “Vì sao chị không đến? Vì sao không đến? Đến nói
với tôi một câu cũng được…từ xưa tới nay, tôi luôn chỉ có một mình,
mẹ cũng bỏ tôi đi, không còn quay về nữa! Tôi không muốn một mình,
chỉ một buổi tối mà thôi… huhu…” tiếng nói mơ hồ, giống như đang khóc
thút thít. Cậu ta đau khổ kiềm nén, giữ im lặng, nhưng rồi lại sụp
đổ. Không phá vỡ im lặng, mà là diệt vong trong im lặng.
Ninh Phi vẫn rất lý
trí, lý trí biết hắn muốn làm cái gì, thậm chí lý trí tới mức
nhìn chính mình trầm luân. Nhưng đôi khi đau lòng khiến người ta ngạt
thở, giống như giờ phút này.
Chu Dạ hoảng hốt, cô
đã gửi tin nhắn cho cậu ta, cô không đi, không ngờ cậu ta vẫn kiên trì
như vậy. Đã nửa đêm rồi, rốt cuộc cậu ta đã chờ bao lâu? Sẽ không
phải từ trưa đều ở phòng vẽ tranh chứ? Vội hỏi: “Bây giờ em đang ở
đâu? Ở bên ngoài sao?” Cậu ta lắc đầu: “Không, phòng vẽ tranh… tôi nói
rồi, chị không đến, tôi vẫn chờ đợi!”
Chu Dạ vội vàng thay
quần áo: “Em chờ chị một lát, chị sẽ tới ngay, được chứ? Hứa với
chị, đừng uống rượu nữa, chị không thích nhìn em say.” Ninh Phi không
trả lời, cúp máy.
Cô vội vàng đánh thức
Vệ Khanh: “Mau đưa em về trường.” Vệ Khanh ôm cô