
cũng không làm được gì, chỉ có thể hi vọng em sống tốt,
tiếp tục sự nghiệp, mỗi một ngày trôi qua là một ngày vui vẻ.”
Thiếu niên như vậy, trong trẻo như lạnh lùng, u buồn, lý trí, si tình,
kìm nén, còn có đẹp trai tài giỏi, thật khiến người ta không thể
kháng cự. Nếu không phải cô sớm gặp Vệ Khanh, có lẽ đã yêu thương
cậu ta.
Cậu ta thản nhiên nói:
“Có lẽ. Tối hôm nay, tôi luôn suy nghĩ, có lẽ tôi không nên dùng trăm
phương ngàn kế tiếp cận chị, như vậy sẽ không như bay giờ. Nhưng khi
chị xuất hiện trước mặt tôi, tôi phát hiện ra, tất cả vẫn đáng giá.
Tôi không biết nên diễn tả cảm xúc trong lòng thế nào, sợ nhất mở
miệng, sẽ giống như mộng ảo, sẽ hóa thành hư không, ngay cả trí nhớ
cũng sẽ không tồn tại sợ hãi, sợ hãi… mà nơi này…” cậu ta vuốt cổ
họng… “giống như có con rắn cuốn lấy, khó thở vô cùng, chỉ có thể
từ từ im lặng.”
Lần đầu tiên cậu ta
nói nhiều như vậy, đem tình cảm chính mình nói thẳng trước mặt cô,
đau đớn, thê lương.
Chu Dạ cúi đầu nhìn
xuống đất, trái tim đập loạn, tình cảm thâm trầm ấy khiến cô khó
thở, không dám nhìn thẳng, chỉ có tránh đi. Cô chưa bao giờ cảm thấy
băn khoăn, áy náy như vậy, yếu ớt nói: “Ninh Phi, chị chỉ có thể
nói… chị rất xin lỗi, ngoài điều này ra, chị không biết nói gì hơn.
Nếu có thể, chị hi vọng người đau khổ là chị, chứ không phải em.”
Ninh Phi thở dài:
“Không, không đau đớn, cũng không phải cảm giác bị tra tấn gì cả, là
tôi tự mình cam tâm tình nguyện, hơn nữa cũng không hối hận. Tôi chưa
bao giờ quên, mỗi khi ở bên chị, tôi chưa bao giờ cười nhiều như vậy.
Vui vẻ như vậy, không có gì phải xin lỗi cả. Thích chị là chuyện
của một mình tôi. Nếu có thể, tôi không muốn nói ra, sẽ khiến chị
khó xử, nhưng tôi đã làm không tốt. Tôi đánh giá quá cao sự tự chủ
của mình, cũng đã quá xem nhẹ sức mê hoặc của chị.”
Tuổi trẻ thanh niên,
vì toàn tâm toàn ý yêu một người, tình cảm thê lương đến thế, ngay
cả gió nghe bên ngoài cửa sổ cũng phải thở dài.
Cậu ta nói như vậy, cô
càng lo lắng. “Ninh Phi… chị…” cô không nói được, quay đầu nhìn ánh
lửa cuối cùng dần dần tàn lụi, màn đêm tối dần, từ từ nuốt trọn
hai người bọn họ. Trong lòng cảm thấy đau thương, vì thiếu niên trước
mắt này thích cô, cố chấp mà vô tư như vậy, càng khiến người ta cảm
động. Cô may mắn mới lọt vào mắt xanh của cậu ấy, nhưng bất hạnh
làm sao, lại khiến cậu ta đau lòng khổ sở.
Không biết bao lâu sau,
Chu Dạ phá tan sự yên tĩnh: “Vừa lạnh vừa tối như vậy, đi về thôi.”
Kéo cậu ta đứng dậy, nặng nề nói: “Ngày mai sẽ là một ngày mới.”
Trong bóng tối, tay cô đặt trên tay cậu ta, mềm mại ấm áp, khiến cho
cậu ta nghĩ tới suối nước nóng chốn thâm sơn, dòng nước ấm áp tỏa
nhiệt khí giữa đất trời…
Cậu ta dùng chút lực,
cúi xuống hôn, sức lực to lớn, khiến người ta sợ hãi, giống như châm
ngòi pháo hoa, là một loại cảm giác tuyệt vọng cô đơn, giống như đem
tất cả rời đi. Trong bóng đêm không thấy rõ lắm, lại không dùng lực
giữ tốt, chỉ biết là lưu luyến bên môi cậu ta cũng không biết như thế
nào gọi là hôn môi.
Chu Dạ không giãy dụa,
cô biết đây không phải là hôn, ngược lại có vẻ giống như trò đùa dai,
trúc trắc như vậy, liên tục va vào mũi, ngoại trừ xấu hổ không có
suy nghĩ gì khác. Tận tới khi trong miệng xộc lên vị máu tươi, mới
kêu đau thành tiếng. Hàm răng của cậu ta nghiến nát môi cô.
Ninh Phi quay đầu đi,
hỏi: “Chị không giận chứ?” Cô cẩn thận tìm từ: “Không, chị tha thứ
cho hành động vô lễ của em, hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới,
không so đo với em.” Tuy rằng nói như vậy nhưng không thể tiếp tục chờ
đợi được nữa. Vừa rồi cậu ta dùng sức mạnh như vậy, đã khiến cô
cảm thấy nguy hiểm. Cô nói: “Đêm đã khuya, chị phải đi. Em thế nào?”
Cô vẫn còn lo lắng.
Ninh Phi lại nói: “Tôi
hi vọng chị vĩnh viễn đừng tha thứ cho tôi.” Trong giọng nói ẩn ẩn
nỗi đau, bởi vì cô không cần cậu ta. Chu Dạ dừng một chút, còn nói:
“Chị hi vọng em đi cùng chị xuống.” Ninh Phi không ngừng bật chiếc bật
lửa màu bạc, ánh sáng vàng nhạt của ngọn lửa chợt lóe chợt lóe,
nháy mắt ấm lòng người, nhưng lại không thể nào phá tan được màn đêm
u tối, một lúc lâu sau mới nói: “Nửa tiếng nữa, nửa tiếng nữa tôi
sẽ về.” Cậu ta cần ở một mình, gặm nhấm nỗi đau.
Cô nhíu mày nhìn cậu
ta, điện thoại vang lên, là Vệ Khanh, cô đã đi lâu lắm rồi. Cô nhấn
nút tắt, gật đầu, “Được, nửa tiếng nữa chị sẽ gọi điện cho em. Chị
đi đây.” Nghĩ nghĩ, t