
ngã xuống giường: “Nửa
đêm rồi, vừa lạnh vừa mệt, về trường làm gì? Cho dù có chuyện gì,
cũng không đến lượt em lo. Nào, đang lúc chồng em nóng trong người,
giúp em sưởi ấm luôn…”
Cô cuống lên: “Vệ
Khanh, mau đứng dậy, anh không đưa em về, em sẽ tự về. Ninh Phi vừa gọi
điện thoại tới, nghe giọng, đã uống không ít rượu, rất đáng ngại, hi
vọng không xảy ra chuyện gì.” Vệ Khanh vừa nghe, vội ngồi dậy, nhíu
mày nói: “Sao cậu ta cứ liên tục gọi điện thoại cho em thế? Trước đây
vẫn thế à?” Ngày nào cũng như vậy, chuyện này nghiêm trọng đây!
Cô kéo hắn đi ra
ngoài, giải thích qua: “Hôm nay cậu ta tìm em cả ngày, nói chuyện rất
quái lạ, anh cũng biết đấy, lâu rồi bọn em không nói chuyện với nhau.
Cậu ta nói năm mới, khởi đầu mới, muốn mời em đi ra ngoài ăn mừng,
đương nhiên em không đồng ý, còn nói phải về nhà ăn cơm. Sau đó cậu ta
nói ở phòng vẽ tranh chờ em, không gặp không về… em đã nói là không
đi rồi. Không ngờ… vẫn là… haizz…” thở dài
Vệ Khanh khởi động xe,
nhíu mày, thằng nhóc này thực sự rất cố chấp, đến lúc này vẫn còn
cố chấp như vậy. Nếu tiếp tục dây dưa không dứt như vậy, khi nào mới
tỉnh táo lại? Bỗng nhiên hắn thấy mệt mỏi, không cần nhìn cố chấp,
không phải mọi người đều nói trên đời này không có việc gì khó, chỉ
sợ người không có quyết tâm sao? Cho dù lòng dạ vững chắc như kiềng
ba chân, thì Chu Dạ vẫn chỉ là con người mà thôi! Huống hồ Ninh Phi
không chỉ có tâm, còn có tuổi trẻ đẹp trai quá đáng, hơn nữa mối
tình cuồng dại, đúng là uy hiếp lớn nhất với hắn.
Chu Dạ lo lắng, nên cả
đường đi không nói chuyện. Xe còn chưa kịp ngừng, đã đẩy cửa xe, nhìn
Vệ Khanh nói: “Em nghĩ em đi một mình thì tốt hơn, em sợ cậu ấy thấy
anh… cảm xúc sẽ kích động.” Vệ Khanh suy nghĩ một lúc lâu sau, gật
đầu nói: “Ừ, em đi đi, anh tin em.”
Ngay cả chào hỏi cũng
không kịp, Chu Dạ chạy tới giảng đường khoa Mỹ thuật tạo hình, trong
nháy mắt thân ảnh biến mất trong bóng đêm.
Vệ Khanh mở cửa xe đi
xuống, gió rét ập tới, hắn cũng không thấy lạnh, ngược lại hít
thật sâu một hơi, mượn cơn lạnh này xoa dịu nỗi lo trong lòng. Xung
quanh yên tĩnh, bốn phía chỉ có tiếng gió rít, khoảng không đen tối,
khiến người ta sợ hãi. Hắn thở dài, rút một điếu thuốc yên lặng
hút. Trong lúc vô ý ngẩng đầu, trăng khuyết cuối tháng, trong trẻo mà
lạnh lùng giữa không trung, mơ hồ mà tiêu điều, lạnh lẽo.
Nguyệt tự loan loan
chiếu cửu châu, kỷ gia hoan lạc, kỷ gia sầu[62'>.
“Tình cảm giữa hai
người cứ tinh tế mẫn cảm như vậy, nghi ngờ lẫn nhau.”
Chu Dạ ra khỏi thang
máy, toàn bộ hàng hiên tối đen, không một bóng người. Chí có ánh
sáng lấp ló từ phòng vẽ trang, giống như ánh nến, mơ hồ không
rõ. Cô hít một hơi, đẩy cửa ra, Ninh Phi đang ngồi ở trên bàn bên cạnh
cửa sổ, đôi chân thon dài buông thõng xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài,
cả người phảng phất giống như một pho tượng, không nói một lời. Dưới
chân là hai chai rượu, trong không khí nồng đậm mùi hương.
Chính giữa bàn xếp
những ngọn nến, thành hình chữ “nhân”, kéo dài xuống dưới, giống như
có hai “nhân”, nương tựa vào nhau, chống đỡ lẫn nhau, nhưng lại cách
nhau một khoảng không thể vượt qua. Đêm dài yên tĩnh, ngọn nến đã
cháy gần hết, giống như thời điểm cuối cùng của đời người.
Ninh Phi quay đầu kinh
ngạc nhìn cô, vẫn không nói gì. Cô thở dài, kéo cậu ta: “Về thôi, nơi
này lạnh quá.” Trong lòng không biết có cảm xúc gì, vừa rung động
lại bất đắc dĩ. Ninh Phi lắc đầu, bỏ tay cô ra, ném cho cô một chai
rượu. Cô nhận lấy, ngụm rượu lạnh như băng, chất lỏng lạnh lẽo chảy
xuống cổ họng, mơ hồ đau đầu. Đêm như vậy, người như vậy, tình như
vậy, cô không biết nên nói gì, đành im lặng.
Ánh nến ảm đạm trên
bàn, rất nhiều ngọn đã tắt, nhìn chằm chằm, trước mắt lại mơ hồ,
giống như nước mắt. Cậu ta hỏi: “Chị vẫn cho rằng tôi say mê chị sao?”
Cô lắc đầu, gian nan nói: “Hiện giờ chị tin là khng.” Kéo dài say mê
là gì? Là yêu sao? Vấn đề sâu xa như vậy, chưa bao giờ cô hiểu rõ.
Cô quyết định thẳng
thắn thừa nhận, không thể tình trạng này tiếp tục được nữa. “Ninh
Phi, thích chị khiến em đau khổ như vậy, chị cũng không có cách nào
khác, chỉ hi vọng chính em có thể tự mình tỉnh táo lại. Chỉ cần
nghĩ thông suốt, tiếp tục cuộc sống, cuối cùng sẽ như gió thoảng mây
trôi. Có một số việc, cần một khoảng thời gian, không có chuyện gì
không thể thừa nhận, thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Thực ra chị không
làm gì cả,