
. Chu Dạ cắn môi, rồi cũng dũng cảm ngẩng đầu, hôn
lên môi hắn, đầu lưỡi quyến luyến, nuốt đồ ăn vào bụng, ngoài đói
ra, không có cảm giác gì khác. Phụ giúp hắn: “Quá chậm, em đói
bụng, tự ăn được!” nhân lúc hắn không chú ý, giật lấy cái đĩa, vùi
đầu vào ăn.
Vệ Khanh mắng cô qua
cầu rút ván, thấy cô ăn cũng không ít, đẩy ngã cô xuống, liếm vụn
thức ăn bên khóe miệng cô, rồi lại triền miên hôn cô, khiến đầu óc cô
choáng váng, không biết đang ở nơi nào. Hắn xấu xa hỏi: “Có thích
không?” Chu Dạ không nói lời nào, hắn ép hỏi lặp đi lặp lại nhiều
lần, bám riết không tha.
Cô bị hỏi nhiều, đành
phải đỏ mặt nhỏ giọng nói thích. Vệ Khanh càng đắc ý, ngón tay
trườn vào trong miệng cô, khiêu khích nói: “Còn có thể thích hơn cơ.”
Cả buổi tối, Vệ Khanh không buông tha cô, dùng hết khả năng khiêu khích
cực hạn của cô. Cuối cùng, cô khóc lóc cầu xin tha thứ, không biết
đã nói biết bao nhiêu lời mà ngày thường không chịu nói.
Càng đáng giận là,
Vệ Khanh lấy điện thoại ghi âm, luôn dùng nó để uy hiếp cô, trở thành
chuyện hổ thẹn nhất của cô. Hôm sau, Chu Dạ ngủ thẳng tới giữa trưa
mới rời giường.
Ở nhà họ Vệ qua năm
mới, đầu năm liền cùng Vệ Khanh về nhà chúc tết. Về nhà lại mặt,
lại mời uống rượu mừng lần nữa. Thân thích, bạn bè đều cười hì hì
chúc mừng bọn họ tân hôn vui vẻ, bạch đầu giai lão, sớm sinh quý tử.
Cha cô xúc động nói: “Còn nhớ con hồi bé, từ lúc biết bò, cứ leo
lên leo xuống, cái gì cũng bỏ vào miệng. Chớp mắt một cái, đã lập
gia đình, haiz… năm tháng không buông tha cho bất kỳ ai!”
Mọi người cười nói:
“Thi Thi gả cho con rể tốt như vậy, là chuyện tốt nha! Bác có gì
phải lo lắng chứ, ở nhà dưỡng lão đi thôi.” Cha cô gật đầu: “Đúng
thế, thằng bé Vệ Khanh này, thật không tồi.” Mọi người quay ra khen
ngợi Vệ Khanh. Vệ Khanh lại rất khiêm tốn, liên tục nói không dám,
không dám.
Lý Minh Thành và
Trương Nhiễm Du cũng bế con gái trong trẻo gọi cô, dượng. Thấy người
là cười toe toét, cũng không sợ hãi, vươn tay muốn ôm.
Chu Dạ vui sướng bế
bé, chọc bé nói chuyện, chọc bé cười. Lại thả bé trên mặt đất,
nhìn bé nghiêng ngả lảo đảo bước thẳng về phía trước, vẻ mặt đáng
yêu, cười hi hi ha ha, khen ngợi cô bé thông minh. Trương Nhiễm Du trêu
ghẹo: “Chu Dạ, em thích trẻ con như vậy, tự mình cũng sinh một nhóc
đi, sẽ không cần chảy nước miếng nhìn bé con của người khác nữa!”
Mọi người ồn ào, đều
cười nói bác Chu nên sớm ôm cháu ngoại. Nhất là cô Lý, vui vẻ nói:
“Chu Dạ, cháu cần phải cố gắng nhiều hơn, cháu nhìn Lý Minh Thành
xem, con gái nó đã gọi cháu là cô rồi kìa!” Mọi người cười to, đều
hô hào cô sang năm ôm bé con trở về.
Làm cô xấu hổ, cúi
đầu không nói. Vệ Khanh cười dài nhìn cô, quay qua nói: “Yên tâm, yên
tâm ạ, chúng cháu sẽ không làm các cô chú, các bác thất vọng ạ!”
hắn nói như vậy, không khí càng thêm náo nhiệt.
Chu Dạ lấy chồng, nở
mày nở mặt, cực kỳ có thể diện.
Hai người ở lại vài
ngày rồi trở về Bắc Kinh. Khi Chu Dạ quay về trường, chợt nghe được
một tin tức khiến cô giật mình.
Chú thích:
· Ở trên có
nhắc tới bài từ “Bốc toán tử”:
Bản
gốc:
卜算子
我住长江头,
君住长江尾.
日日思君不见君,
共饮长江水.
此水几时休,
此恨何时已.
只愿君心似我心,
定不负相思意.
Hán
Việt:
Bốc
toán tử>Ngã tú Trường Giang đầu,
Quân
trú Trường Giang vĩ
Nhật
nhật tư quân bất kiên quân,
Cộng
ẩm Trường Giang thủy
Thử
thủy kỷ thời hưu?
Thử
hận hà thời dĩ?
Chỉ
nguyện quân tâm tự ngã tâm
Định
phất phụ tương tư ý.
Dịch
nghĩa:
Bài
từ theo điệu “Bốc toán tử”
Em ở
đầu Trường Giang
Chàng
ở cuối Trường Giang.
Ngày
ngày nhớ chàng thẳng thấy chàng
Cùng
uống nước Trường Giang.
Dòn g
sông này bao giờ ngừng trôi?
Nỗi
hận này bao giờ mới hết?
Chỉ
mong lòng chàng như lòng em
Nhất
định không phụ, nỗi niềm nhớ nhau
Dịch
thơ:
Em ở
đầu Trường Giang[71'>
Chàng
ở cuối Trường Giang
Ngày
ngày nhớ chàng chẳng thấy chàng
Cùng
uống nước Trường Giang.
Sông
bao giờ ngừng trôi?
Hận
bao giờ mới nguôi
Chỉ
mong lòng chàng như lòng thiếp,
Nhớ
nhau chung thủy trọn đời.
<
/>
Sau khai giảng một
ngày, cô gặp Tiểu Thanh trong canteen, không nhịn được lại hỏi tình
hình gần đây của Ninh Phi. Từ tối hôm tất niên, đã nhiều ngày cô không
gặp cậu ta, mỗi khi nhớ tới, lại thấy lo lắng. Tiểu Thanh kinh ngạc
nhìn cô, nói: “Học tỷ, chị không biết sao? Ninh Phi đã bị đuổi học
rồi.” Lúc nói, trên khuôn mặt vẫn man mác buồn.
Chu Dạ hoảng hốt: “Từ
khi nào?” T