
ào cung đón dâu, còn phải đến hành lễ với Hoàng đế, sau đó một
đường cùng công chúa trở về phủ công chúa, vì hơn phân nửa nghi thức
phải cử hành ở trong cung, cho nên về lại phủ công chúa nhiều lắm là đãi khách, chờ động phòng.
Trước một ngày công chúa Hòa
Húc xuất giá, người nhà đều phải ở bên cạnh, nếu là công chúa bình
thường xuất giá, nhiều lắm là ở cùng mẹ đẻ, nhưng xưa nay Hoàng đế cùng
vài vị tỷ muội còn sót lại này tình cảm không tệ, thành thử cũng tề tựu
cùng một chỗ, nhao nhao ầm ĩ cả một ngày.
Trong đó
Đại trưởng công chúa là cao hứng nhất, bao nhiêu năm nay, nhìn muội muội tổn thương đau lòng ủy khuất vì một con hát, cuối cùng bây giờ đã gật
đầu chịu lấy chồng rồi, lại còn gả cho người tuổi trẻ tài cao, cuối cùng cũng khiến nàng yên tâm.
“Lương tướng quân là người
ngay thẳng thật thà, trong nhà lại không có người, con sau này cũng
không được khi dễ hắn.” Đối với việc nữ nhi chịu xuất giá, Tần thái mỹ
nhân cảm thấy gần như nằm mơ vậy, vì thế trong lúc lo được lo mất, một
lòng hy vọng nữ nhi có thể nắm được trái tim con rể, ngày sau cuộc sống
mỹ mãn.
“A nương, con khi dễ hắn khi nào.” công chúa
Hòa Húc cự nự lẩm bẩm, cảm thụ thời khắc ấm áp bên cạnh mẫu thân trước
khi xuất giá, tuy nàng khác với khuê nữ nhà khác, sau khi xuất giá có
thể thường xuyên đến thăm mẫu thân, nhưng nữ nhân xuất giá là giống như
được đầu thai một lần nữa, tất nhiên khác xa với lúc trước khi xuất giá.
“Con đó, mẹ còn không biết sao, tính tình ngoài cứng trong mềm, cũng chỉ có
thằng bé kia mới chịu được con, ngày sau đã làm vợ chồng nhất định phải
nhường nhịn lẫn nhau, vợ chồng phải có thương có lượng mới được.” Tần
thái mỹ nhân dặn dò, lại có chút hoảng hốt, còn nhớ rõ những lời này, là lúc bà còn con gái, mẫu thân từng dặn dò bà, chỉ tiếc, cuối cùng bà lại bước vào nơi hắc ám này, nay con gái cũng sắp xuất giá, mà mẫu thân của bà lại…
Hòa Húc vừa thấy đáy mắt mẫu thân đượm lệ,
lại trông như đang hoài niệm điều gì, bèn nhỏ giọng nói: “Mẹ có muốn qua một đoạn thời gian, gọi các mợ vào cung trò chuyện một chút không.”
Tần thái mỹ nhân sờ sờ đầu nữ nhi, lắc đầu nói: “Mọi người đều đã lớn tuổi, ở nhà cũng là phu nhân đương gia, vào cung vừa phải hành lễ vừa thỉnh
an, khiến nàng chịu tội, vả lại cữu cữu con cũng đã mất, mấy biểu ca
biểu đệ của con cũng không mấy tài giỏi, may mà tự biết điều, không gây
ra tại họa gì cho chúng ta, an an phận phận như thế, mẹ thấy cũng vui
lòng.”
Trong lòng Hòa Húc hiểu rõ, thật ra mẫu thân
là sợ đến lúc đó mợ vào cung, khiến cho nhà cữu cữu có suy nghĩ không
thực tế gì đó, sau này sẽ khiến nàng và hoàng huynh khó xử, mẫu thân
trước giờ vẫn thế, cẩn trọng từng li từng tí, bằng không cũng sẽ không
sống được đến bây giờ.
Dẫu sao Tần thái mỹ nhân đã lớn tuổi, ngồi một lát bèn hồi cung trước, ngày mai bà còn muốn đưa nữ nhi xuất giá nữa.
“Muội cũng đừng lo lắng quá, chờ muội và Lương tướng quân có con, Tần nương
nương khẳng định sẽ chịu đến phủ muội chăm đứa bé.” Đại trưởng công chúa ôm vai muội muội an ủi.
“Dạ, a nương còn trẻ, không chừng còn có thể chăm cháu nội cho muội nữa ấy chứ.” Hòa Húc sụt sịt mũi, hiếm khi tùy hứng nói.
Đại trưởng công chúa vừa chọt lên cái trán muội muội, vừa tưởng nhớ lại mẫu hậu mình, nếu mẫu hậu còn sống, nhìn thấy mình thành gia sinh con,
không biết cao hứng đến nhường nào.
“A tỷ, muội có
chuyện muốn cầu tỷ.” Hai người quay trở lại trong điện, công chúa Hòa
Húc giữ chặt tay Đại trưởng công chúa, nghiêm túc nói.
“Tỷ muội chúng ta, còn có chuyện gì không thể nói, đừng có nói cầu xin gì.” Đại trưởng công chúa trách cứ liếc nàng một cái.
Công chúa Hòa Húc trầm mặc một lát, lại cho mọi người trong phòng lui xuống, mới đắn đo nói: “Muội biết, các tỷ không cho muội biết được hiện trạng
của Liêu Đan Dương, A Chân cũng sợ muội đối với hắn ‘nhóm lại tình cũ’,
nên giúp đỡ các tỷ che giấu, nhưng muội không phải đứa ngốc, chuyện của
Liêu Đan Dương cũng ồn ào không nhỏ…”
“Muội chớ có
làm gì chuyện ngu ngốc, Lương tướng quân đối với muội tốt như vậy,
muội…” Đại trưởng công chúa quýnh lên, ngày mai đã đại hôn rồi, muội
muội ngốc này cũng đừng phạm vào chuyện hồ đồ gì đó chứ.
“A tỷ, tỷ xem muội là ai.” công chúa Hòa Húc vừa bực mình vừa buồn cười
nói: “Muội đối với hắn thật sự đã không còn gì, có điều, thấy hắn thê
thảm như vậy, trong lòng muội cũng vướng mắc, chi bằng gỡ ra khúc mắc
trong lòng này, về sau đường ai nấy đi, coi như người xa lạ đi.”
Đại trưởng công chúa cẩn thận quan sát công chúa Hòa Húc, thấy hai mắt nàng trấn tĩnh, không có bất kỳ chột dạ dao động gì, liền yên lòng hỏi: “Vậy ý muội là muốn a tỷ thoát tịch cho hắn?”
“Cho hắn
thêm ít lộ phí, muội biết hắn không phải người Kiến Khang.” công chúa
Hòa Húc thở phào ra một làn khí đục, tựa như được giải thoát nói: “Để
hắn hồi hương đi, bất luận ngày sau có làm gì, chung quy cũng không còn
quan hệ với chúng ta nữa.” (MTY: chị thật trọng tình)
Đại trưởng công chúa vốn muốn nhìn thấy người nọ có kết cục không tốt, dù
sao dám ghét bỏ công chúa đương triều, trên đờ