Duck hunt
Cuộc Chiến Thượng Vị

Cuộc Chiến Thượng Vị

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328522

Bình chọn: 9.00/10/852 lượt.

i này thật đúng là không

được mấy ai, cùng lắm chỉ là một con hát, không kéo ra đường đánh chết

cho đáng kiếp là xem như thần tiên phù hộ lắm rồi. Có điều nếu việc này

muội muội đã cầu đến đây rồi, nàng thấy cũng không sao cả.

Hai tỷ muội thân thân thiết thiết trò chuyện thêm một lúc, mới cùng về tẩm cung nghỉ ngơi.

Cũng ở lại trong cung, Từ Man sống rất tự tại. Kể từ sau vụ bê bối “đoạn

tụ”, Đại hoàng tử hầu như rất ít ra ngoài, về phần tính cách có trở nên

tối tăm vặn vẹo hay không, Từ Man chẳng quan tâm, hơn nữa gần đây trong

cung lại đồn đãi thế tử Trường tín hầu muốn lấy Thục Mẫn, Thục Mẫn cũng

cuống cuồng lấy lòng Thục Thận, tất nhiên sẽ không rảnh rỗi đến đây phá

nàng, chỉ có Thục Gia là có đến ngồi chơi một chút, kể gần đây Hoàng mỹ

nhân sống khiêm tốn thế nào linh tinh rồi trở về.

Từ

Man nằm nhoài lên chiếc sập lớn trong tẩm cung của mẫu thân, hôm nay mẫu thân và nhị nương nương ngủ chung, nói muốn tâm sự chút chuyện gì đó,

nàng lại không chịu nổi ở dưới mí mắt mẫu thân, bèn về tẩm cung của mẫu

thân ngủ, lúc này vừa mới qua bữa tối, còn chưa buồn ngủ, Từ Man lười

nhác nằm ườn ở trong cung, nghỉ bụng một lát tắm rửa rồi đi ngủ.

“Quận chúa, Tứ hoàng tử đến ạ.” Thanh Mai chắp tay từ ngoài bước vào, khom người trả lời.

Từ Man lồm cồm từ trên sập bò dậy, thắc mắc: “Đã trễ thế này, hắn tới làm gì?”

Dù sao cũng là thằng nhóc gần 10 tuổi, nàng lại chưa đến 13 tuổi, có vài

lời dễ nghe không dễ nói, nàng cũng không muốn truyền ra mấy lời đồn

không cần thiết.

“Man tỷ tỷ, tỷ còn chưa ngủ sao?” Tứ hoàng tử Tôn Mẫn Hi vén bào bước vào, trên mặt có chút lưỡng lự, dè dặt cười nói.

Từ Man đã chỉnh trang xong, ngồi trên mép sập nhìn cậu bé kia, không hề có một chút ý cười.

“Nói đi, đã trễ thế này rồi, tới tìm tỷ có chuyện gì?”

Tôn Mẫn Hi thấp thỏm giương mắt nhìn lại, bộ dạng chững chạc người lớn vốn

biểu hiện trước mặt người ngoài, lúc này lại không hiển lộ được chút gì, ngược lại xoay xoay uốn éo, vẻ mặt đầy nét trẻ con.

“Man tỷ tỷ, đệ nghe nói tỷ vào cung, vì ban ngày phải đến Cung học, cho nên

chỉ có thể kéo dài tới bây giờ mới đến.” Tôn Mẫn Hi đáng thương hề hề

nói.

Từ Man thở dài, đứng dậy đi qua, kéo tay hắn ngồi xuống cạnh bàn, quan tâm nói: “Qua đây trễ thế này, đã ăn bữa tối chưa?”

Tôn Mẫn Hi vân vê hạt châu trên túi thơm, tròn đôi mắt ầng ậng nước, trả lời: “Vẫn chưa ạ.”

Từ Man bất đắc dĩ vỗ hắn một cái, đoạn vội đi dặn dò cung nữ chuẩn bị cho

hắn một bữa tối đơn giản, rồi ngồi xuống bên cạnh, nhìn hắn ngấu nghiến

ăn.

Chờ canh no cơm đủ, Từ Man lại hỏi ý định Tôn Mẫn Hi đến đây.

Lúc này Tôn Mẫn Hi mới cho mọi người lui ra, nhìn chằm chằm Từ Man như có điều muốn nói.

Từ Man trừng hắn một cái nói: “Nếu không có chuyện gì quan trọng, tỷ sẽ đi mách mợ, nói đệ buổi tối không lo nghỉ ngơi đến làm phiền tỷ.”

Tôn Mẫn Hi sợ nhất là Hoàng hậu, cũng bởi Hoàng hậu chỉ có mỗi đứa con trai là hắn, lại còn là con trai trưởng, nếu không có gì bất trắc, với trình độ xem trọng của Hoàng đế, cho dù không sắc phong thái tử, tương lai

cũng có hơn phân nửa khả năng ngồi lên vị trí kia, cho nên mọi ngày đều

hết sức nghiêm khắc.

“Tỷ tỷ tốt, tỷ đừng giận, đệ quả thật là có chuyện muốn cho tỷ biết mà.”

Từ Man nhướn mày, ý bảo hắn nói tiếp.

Tôn Mẫn Hi đắn đo một lúc, liền nghiêm nghị nói: “Lần trước đệ nói Gia Cát Sơ Thanh giả vờ bệnh là thật.”

Từ Man không nói gì.

Tôn Mẫn Hi nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục nói: “Đệ luôn đi theo bên cạnh

phụ hoàng, cho nên biết một ít chuyện. Ít năm trước Tả tướng bị hạ ngục, Gia Cát gia sụp đổ, nhưng cũng không có nghĩa chuyện đó là ý muốn của

phụ hoàng, ông chỉ là bị buộc bất đắc dĩ, vì thế, để tương lai có một

ngày Tả tướng có thể bình yên trở lại triều đình, cũng như để xây dựng

được một nhánh lực lượng tại dân gian, phụ hoàng liền…”

“Cữu cữu mới tìm đến Gia Cát Sơ Thanh?” tim Từ Man chợt lạnh, buột miệng nói.

“Ban đầu đệ không biết, nhưng có một ngày đệ bắt gặp Gia Cát Sơ Thanh lén

lút vào cung, đúng lúc đệ đang trốn trong thư phòng, đệ…” Tôn Mẫn Hi vốn chỉ là muốn báo cho Từ Man biết Gia Cát Sơ Thanh là kẻ lừa gạt, là kẻ

làm việc gì cũng có mục đích, hắn không muốn tỷ tỷ ở chung một chỗ với

cái người phải gánh trọng trách phục hưng gia tộc.

“Hắn… sẽ gặp nguy hiểm ư?” Từ Man liền cảm thấy đầu ong ong.

Tôn Mẫn Hi rời khỏi cung điện của Từ Man, đạp trong bóng đêm,

thân khoác ánh trăng, mang theo tiểu thái giám bên người chậm bước hướng về cung điện của mình, sắc mặt ngưng trọng.

“Quế Viên, ngươi nói hôm nay có phải ta không nên tới hay không?”

Tiểu thái giám Quế Viên tuổi chưa đầy 8 – 9, đầu tròn tròn, bụng tròn tròn,

trắng trắng mập mập, hợp với cái tên của hắn. Nhưng xem như hắn có thông minh cách mấy cũng không nghĩ ra ý tứ của điện hạ, đành phải đáp: “Điện hạ tới vấn an tỷ tỷ, là phải phép mà, cũng không sai sót chỗ nào.”

Tôn Mẫn Hi con ngươi hơi mờ, có chút khổ sở nói: “Tỷ tỷ sao cứ phải thích

người kia chứ? Nếu không ai có thể xứng với tỷ ấy, chờ ta trưởng thành

rồi, gả cho ta chẳng phải tốt quá sao, nhìn Nhị cô cô cũng không