
h tai nghe được, lập tức
không khỏi nhướn mày…
Đây là cầu hôn sao?
Hắn buồn cười, đang định đáp lời thì lại thấy “Kỳ Nhạc
huynh đệ” không biết từ lúc nào quay ngược trở lại, mặc dù không nghe thấy lời
‘cầu hôn’ của em gái mình nhưng lại nghe thấy tâm tư ngưỡng mộ của hắn, lập tức
cười ha ha vỗ vai hắn—-
“Người anh em, không cần hâm mộ…” Giang Hâm Kỳ cười
đến như tên trộm.
“Chờ đến ngươi cũng Tiểu Mân đính hôn…”Giang Hâm Nhạc
ăn ý tiếp lời.
“ Ba ta chính là ba ngươi….” Tiếp tục chơi không ngán
tiếp lời.
“Nhà ta chính là nhà ngươi…” Anh em không ngán, hắn
cũng không ngán.
“Ngươi muốn có thật nhiều người nhà thì sẽ có thật
nhiều người nhà…” Hai tay vòng lại trước ngực.
“Ngươi muốn có thật nhiều yêu thương thì sẽ có thật
nhiều yêu thương…” Ngẩn đầu bốn mươi lăm độ nhìn trời.
“ Đến ở rể nhà ta đi!” Hợp xướng âm cao quảng tám. “
Để cho ngươi đạt được ước vọng, mở ra cuộc sống tốt đẹp.”
Tu Lập Hành bị hai anh em này ăn ý mười phần trêu
chọc, tâm tình sầu não phức tạp nháy mắt biến mất, chỉ còn lại tràn đầy buồn
cười và xao động.
“Hai người thật phiền!” Giang Tâm Hồng vừa thẹn vừa
quẩn, đỏ mặt nghiêm nghị kêu to, cảm thấy hai người anh này cơ hồ là tận dụng
mọi thời cơ để trêu chọc người khác, thật quá khiến người ta chán ghét.
Nếu mục đích trêu chọc đã đạt được, “Kỳ Nhạc huynh đệ”
cũng không lãng phí thời gian cùng bọn họ dây dưa, thẳng cười ha ha chạy về
phía trước.
“Anh, anh không cần để ý bọn họ, bọn họ đều thích nói
hưu nói vượn!”Giang Tâm Hồng nhìn nam nhân bên cạnh, khí thế hung hăng vừa nãy
lại biến thành lúng túng thẹn thùng.
Ô…Mặc dù nàng cũng muốn cùng hắn trở thành người một
nhà, nhưng không phải là để cho hai người anh sanh đôi cứ như vậy kêu loạn ra
ngoài, cảm giác rất không lãng mạn!
Tu Lập Hành nhìn thấy nàng khuôn mặt đỏ bừng, vui vẻ
gợi lên khóe miệng, đang định mở miệng nói chuyện thì bả vai lại đột nhiên bị
vỗ mạnh từ phía sau—
“Ở rễ cũng là lựa chọn không tệ!” Âm thanh chậm rãi
phối hợp với tiếng cười, Giang Hâm Minh từ phía sau đi tới vô cùng thành ý thật
lòng.
“Anh họ!” Giang Tâm Hồng thét chói tai, da mặt lại
càng đỏ thêm.
“Ha ha ha ha ha…” Giang Hâm Minh lưu lại một chuỗi
cười to, đuổi lên gia nhập với “Kỳ Nhạc huynh đệ” ở phía trước.
“ Xem ra sau này anh thật sẽ có thật nhiều người nhà
cùng tình yêu thương.” Tu Lập Hành không nhịn được cười khẽ, trong lòng mong
chờ ngày đó mau đến.
Di? Ý của hắn có phải…Giống như hiểu ra cái gì, Giang
Tâm Hồng thoáng chốc toàn thân đỏ như tôm luộc, ngượng ngùng nhìn hắn. “ Cho
nên…Anh đồng ý đến ở rể nhà em?”
Một hồi không nói gì, Tu Lập Hành trừng mắt nhìn cô
gái trước mắt, vẻ mặt cổ quái, không biết nên cười hay nên khóc.
Ai! Tại sao nàng lại luôn nghe nhầm trọng điểm?
Những ngày kế tiếp xem như sóng yên gió lặng, Tu Lập
Hành cùng Giang Tâm Hồng tới lui ổn định, Giang Mãn Phúc mặc dù có lời óan thán
nhưng là không có phản đối nữa; mà Tu Tú Dung bởi vì đến dự phiên tòa mà chính
thức quen biết người nhà họ Giang, thậm chí còn cùng Trần Nguyệt Tú tán gẫu rất
hợp ý mà kết thành bạn tốt, thỉnh thỏang còn hẹn nhau ra ngoài dạo phố tán gẫu.
Về phần Vương Di Trăn bởi vì bị giám sát viên đánh
điểm “kém” nên sau thời gian thử việc liền bị công ty sa thải, đối với kết quả
này, “Kỳ Nhạc huynh đệ” sảng khóai vô cùng, còn mãnh liệt hoài nghi cái giám
sát viên kia chính là Tu Lập Hành, nhưng bất kể nói gì, hắn vẫn thủy chung trầm
mặt từ chối cho ý kiến.
Về vụ kiện bỏ rơi thân sinh, sau nhiều lần mở phiên
tòa, luật sư của bị cáo là Giang Hâm Minh đã dùng tất lý lẽ rành mạch trình
bày, một mực bác bỏ chỉ trích của Trần Kiến Cát, thậm chí còn mời hàng xóm cũ
của bọn họ đến làm chứng, chứng thực Trần Kiến cát lúc trẻ thậ sự là lòng lang
dạ sói, bỏ vợ bỏ con, chưa bao giờ làm tròn bổn phận người cha.
Cho nên đến phiên tòa cuối cùng, quan tòa anh minh
phán quyết ông ta không có quyền đòi nuôi dưỡng.
Nói đơn giản, Tu Lập Hành thắng kiện, không cần chu
cấp cho ông ta nửa xu sinh họat phí.
Phán quyết này vừa ra, hàng ghế dự thính trong tòa án
liền vang lên tiếng hoan hô và vỗ tay kịch liệt, mà Trần Kiến Cát thua kiện lại
chỉ có thể khó chịu chật vật rời đi.
Về phần Tu Lập Hành lại là hiếm khi vui đến không nén
được như vậy, chạy lên hàng ghế dự thính ôm lấy mẹ, ngay sau đó lại buông ra,
ôm lấy Giang tâm Hồng, ôm lâu một chút, đến khi Giang Mãn Phúc bất mãn rống to
mới thôi.
Tóm lại, hết thảy đều thuận lợi, thuận lợi đến Tu Lập
Hành cảm thấy cuộc sống thật là tươi đẹp.
Bất quá, đang ở trong một mảnh trời mộng ảo tốt đẹp,
thực tế lại tới….
“Ba bảo chúng ta rảnh rỗi mang Tiểu Mân và họ Tu về
Nghi Lan!” Mới gác điện thoại, Giang Mãn Phúc liền lập tức biến sắc nói, một
đôi mắt không thiện ý trừng Tu Lập Hành đang ngồi trên sa lon trong phòng
khách.
Mẹ nó! Họ Tu này gần đây chạy tới nhà hắn cứ như là
chạy vô phòng bếp nhà mình vậy, không những bắt cóc con gái yêu quý mà còn dẫn
mẹ đến bắt cóc thêm một người, để cho hắn gần đây làm một ông già cô đơn, thật
tức chết đi được.
“ Ba làm sao biết T