
như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Cửu gia, nhưng
rốt cuộc tôi vẫn chưa chạm được vào gương mặt ấy.
Trong lòng tôi không biết là cảm giác gì, tiếc nuối hay vui mừng? Tôi nhìn Cửu gia ngây ngô cười, rút tay giấu ra sau lưng.
Cửu gia cũng mỉm cười dịu dàng: “Đến đây lâu chưa?”
Tôi nói: “Mới đến.”
Cửu gia nói: “Bên ngoài sương xuống, nếu không vội đi thì vào nhà ngồi một lát.”
Tôi gật đầu rồi đi vào, Cửu gia khép cửa sổ lại, đẩy xe lăn về phía bàn, tiện tay đặt sáo ngọc xuống.
Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngọn đèn dầu trên bàn, bấc đèn đã đóng lại
thành một khối đỏ như đậu đỏ, lép bép nổ thành tiếng, tôi gỡ ngân trâm
cài đầu xuống chỉnh lại bấc đèn, muội đèn vừa rơi xuống, ánh đèn liền
sáng hẳn lên.
Tôi vừa cài lại ngân trâm vừa hỏi: “Sao không thắp nến, lại đốt đèn dầu như dân thường thế?”
Cửu gia nhìn chăm chú vào ngọn đèn dầu đáp: “Người xưa hay nói ‘đăng hỏa bạo, hỉ sự đáo’[2'>, ta muốn thử xem có đúng không”
[2'> Ý nói nếu đốt đèn nổ càng to thì sẽ có chuyện vui đến
Tim tôi đột nhiên đập mạnh, nhưng vẫn làm bộ như không có việc gì, hỏi: “Thế có đúng hay không?”
Khóe miệng Cửu gia từ từ nhếch lên tạo thành một đường cong đẹp mắt, y không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ cười nhẹ nói: “Còn nghe nói đèn dầu có thể phát hiện ra quỷ, dễ có quỷ đến ánh đèn sẽ biến thành màu xanh, lúc nãy chình vì thấy đèn biến thành màu xanh nên ta mới mở cửa sổ xem, muội
đứng bên ngoài có cảm thấy bên cạnh có gì không?”
Tôi che miệng
cười khúc khích: “Nghe nói ma quỷ rất ưa thích những nam nhân tuấn tú,
luôn muốn hấp thụ dương khí của họ, có khi huynh mới là người phải cẩn
thận đấy.”
Cửu gia nói: “Ta thấy muội đúng là không sợ trời không sợ đất, trên đời này muội có e ngại thứ gì không?”
Tôi suýt nữa buột miệng nói: “Huynh!” Nhưng tôi không dám, cũng không muốn phá hoại không khí vui vẻ dưới ánh đèn này.
Tôi đảo mắt một vòng rồi cười hỏi: “Cửu gia, nghe Tiểu Phong nói huynh còn
biết xem bệnh? Thế về sau bọn muội bị bệnh, chẳng phải có thể tiết kiệm
tiền mời đại phu rồi ư?”
Cửu gia cười khẽ nói: “Bệnh lâu ngày nên tự học cách chữa thôi, hồi nhỏ các đại phu giỏi nhất thiên hạ cứ ra ra
vào vào trong phủ, có người còn ở lại cả năm trời, ta nghe nhiều đâm ra
cũng biết.”
Tuy Cửu gia cười, nhưng tôi nghe lại cảm thấy hơi
buồn buồn, bèn nghiêng đầu nhìn ra phía cửa sổ. Nếu lúc này có người ở
bên ngoài nhìn vào, hẳn sẽ thấy hai cái bóng tựa kề nhau hắt lên cửa sổ, đêm đen lạnh vắng không thể ảnh hưởng đến bọn chúng.
Cửu gia hỏi: “Muội đang cười gì?”
Tôi đáp: “Vui thì cười thôi, cần nguyên nhân sao?”
Cửu gia cũng bật cười khe khẽ.
“Huynh cười cái gì?” Tôi hỏi.
Cửu gia mỉm cười đáp: “Cảm thấy vui thì cười thôi, không cần nguyên nhân.”
Hai người ngồi yên lặng, tôi cầm cây sáo ngọc trên bàn nghịch ngợm, vô ý
đưa lên môi thổi nhẹ mấy điệu vu vơ, chợt y lộ vẻ kỳ quái, xoay mặt nhìn sang phía khác. Tôi hơi hoang mang một lúc, sau mới hiểu ra, sáo ngọc
trơn bóng này tựa như vẫn còn phảng phất hơi ấm trên môi Cửu gia ban
nãy, cảm giác hoảng hốt pha lẫn chút thích thú, tôi đặt cây sáo lên bàn.
Thoáng sau, Cửu gia quay đầu lại, bình thản nói: “Khuya rồi, về phòng nghỉ ngơi đi!”
Tôi hỏi: “Huynh còn cho muội ở đây?”
Cửu gia nói: “Phòng đó vốn để trống, cứ để dành cho muội cũng không sao,
chỉ là giờ muội bận việc làm ăn, đi đi về về nhiều lúc không tiện.”
Tôi nghĩ kỹ rồi hỏi: “Vì sao huynh muốn bỏ các phường hát ở Trường An? Nếu
muội nghĩ cách mua lại những phường hát huynh bỏ rơi ấy, huynh có phản
đối không?”
Cửu gia điềm đạm đáp: “Muội muốn làm ăn thế nào là
chuyện của muội, trả đủ tiền thì hai bên không còn liên quan gì cả,
chúng ta ai làm việc nấy.”
Tôi buồn bực nhìn Cửu gia, huynh càng
muốn vạch rõ quan hệ thì muội càng muốn nhập nhằng: “Muội không có tiền, huynh cho muội vay đi.”
Cửu gia chỉ mỉm cười nói: “Ta chỉ có thể cho muội đủ tiền mua lại Lạc Ngọc phường thôi, những nơi khác muội đã
không có tiền mua, chi bằng cứ an phận kinh doanh Lạc Ngọc phường cho
tốt đã.”
Tôi mở to mắt nhìn Cửu gia, trong lòng đầy uất ức: “Cửu gia!”
Cửu gia thu lại nụ cười, nhìn tôi chằm chằm rồi chậm rãi nói: “Ngọc nhi,
nước ở thành Trường An này sâu lắm, ta không còn cách nào khác mới buộc
phải lặn ngụp trong đầm nước đục này, nhưng muội thì có thể sống yên ổn, nếu muốn làm ăn, cứ làm cho tốt Lạc Ngọc phường là đủ rồi.”
Tôi
dẩu môi nói: “Nào có dễ dàng như vậy? Muội không phạm đến người ta,
người ta sẽ phạm đến muội! Thiên Hương phường có thể buông tha Lạc Ngọc
phường sao?”
Cửu gia lại cười nói: “Muội yên tâm, ta có cách khiến chúng không làm gì được muội.”
Hóa ra huynh vẫn muốn giúp muội, tôi nhoẻn miêng cười nói: “Cửu gia, muội
không muốn làm cây leo. Cây leo phải bám vào cây cao mà sống, cây cao có thể chắn gió che mưa cho dây leo, nhưng cây cao cũng có ngày mệt mỏi
chứ? Hoặc có ngày mưa to gió mạnh, nó cũng cần giúp sức, nhưng dây leo
chỉ có thể trơ mắt ra nhìn, chẳng thể làm gì được. Muội không muốn dựa
vào cây cao để sống, muội cũng muốn trở thành cây cao, có thể chắn mưa
đỡ gió giúp cây