
cao bên cạnh mình, cùng hưởng ánh dương, cùng ngắm cầu
vồng rực rỡ sau cơn mưa gió.”
Nói ra một mạch những tâm sự trong
lòng, tôi đâm ngượng đỏ mặt. Cửu gia kinh ngạc nhìn tôi, đủ loại cảm xúc phức tạp thoáng qua trong mắt. Tim tôi đập thình thịch, đầu cúi gằm,
cánh tay ở dưới bàn cứ loay hoay vung vẩy ống tay áo.
Cửu gia trầm mặc thật lâu rồi thong thả buông từng chữ: “Ngọc nhi, cứ làm theo tâm ý của mình đi!”
Tôi ngẩng đầu vui sướng nhìn Cửu gia, Cửu gia cười cười, giọng nói pha chút trêu cợt: “Nhưng ta chỉ cho muội mượn đủ tiền mua Lạc Ngọc phường thôi. Muội đã muốn làm cây cao thì phải dựa vào bản thân đấu với mưa gió
chứ.”
Tôi bĩu môi cười: “Không cho mượn tiền thì thôi, chẳng lẽ muội lại không có cách nào khác ư?”
Cửu gia gật đầu cười nói: “Ta sẽ rửa mắt đợi xem.”
“Sao huynh muốn chuyển sang kinh doanh dược liệu?” Tôi cười hỏi.
Chừng như sực nhớ tới điều gì, nụ cười trên gương mặt Cửu gia thoáng vẻ chua
chát, gượng gạo nói: “Chúng ta đã thỏa thuận làm ăn rõ ràng, sau này ai
lo việc nấy, không liên can đến nhau.”
Trái tim đang ấm áp của tôi tự nhiên cảm thấy hơi lạnh, tôi ngơ ngác nhìn Cửu gia, lẽ nào tôi vừa nói gì sai sao?
Cửu gia nhìn tôi, vẻ bất đắc dĩ: “Ngọc nhi, muội và ta không giống nhau, ta an bài như thế là muốn tốt cho muội, cũng muốn tốt cho phường hát.”
“Chúng ta không giống nhau chỗ nào?” Tôi vội hỏi.
Cửu gia nhìn tôi cười, nụ cười phảng phất nét cay đắng: “Về ngủ thôi! Ta mệt rồi.”
Nhìn hai hàng mi Cửu gia nhuốm vẻ mệt mỏi, lòng tôi mềm nhũn, vội đứng lên:
“Thế muội về đây.” Cửu gia gật đầu, vươn tay lấy một ngọn đèn hình cá
chép bằng sứ, lại lấy thêm một cây nến gắn vào thắp lên, đưa cho tôi.
Tôi chào từ biệt y, rồi cầm đèn quay về phòng mình. Tôi thức dậy khá muộn, tới Lạc Ngọc phường thì mặt trời đã lên đến đỉnh
đầu. Hồng cô đang ngồi xem Lý Nghiên dạy các cô nương múa hát, liếc mắt
nhìn tôi nói: “Muội mà còn không xuất hiện, chắc ta phải đi báo quan.”
Tôi không trả lời, yên lặng ngồi xuống, tập trung quan sát động tác của
Lý Nghiên.
Nàng đang ngồi khoanh chân dưới đất, thình thoảng lên
tiếng chỉ dẫn tư thế của các cô nương hoặc ngẫu hứng làm mẫu, mỗi khi
đôi tay trắng nõn của nàng xoay vòng, ánh mắt mê hồn lúng liếng.
Hồng cô thấp giọng hỏi: “Muội định bao giờ cho cô ta lên sân khấu? Cũng
chẳng cần phải bày đặt trò gì, có khi lại phản tác dụng, chỉ cần một
mình Lý Nghiên là đủ rồi, nếu có thêm Lý sư phụ gảy đàn cùng, thì thật
là…”
Tôi ngắt lời: “Tỷ đã tập ca múa từ nhỏ, lại cũng từng nổi
danh trong thành Trường An, tỷ không cảm thấy những chi tiết trong động
tác của Lý Nghiên toát lên một phong thái khá khác biệt sao?”
Hồng cô gật đầu nói: “Không sai! Ta thấy ở mấy bước nhảy đệm kia, hình như
cô ta đã dung hợp điệu múa của Tây Vực vào vũ đạo của bản thân, trong sự dịu dàng kín đáo lại thấp thoáng vẻ mãnh liệt phòng khoáng. Đặc biệt là ánh mắt cô ta, ta từng xem vũ nữ Tây Vực khiêu vũ, ánh mắt nồng nhiệt
khiêu khích, hút hồn người ta, nhưng chúng ta lại cho rằng như thế lẳng
lơ quá, các vũ sư chân chính đều coi thường. Nhưng có điều Lý Nghiên đã
đẩy nó đến mức quyến rũ mà không khêu gợi, ánh mắt long lanh như sao,
muốn giấu mà lại lộ ra, khiến tim người ta xốn xang, trong khi cô ta vẫn toát lên vẻ thanh cao trong sáng.”
Các tiểu cô nương bái tạ Lý Nghiên xong lần lượt tản đi, lúc ngang qua tôi và Hồng cô đều dừng bước im lặng thi lễ.
Lý Nghiên cúi mình chào tôi, rồi ngồi xuống đối diện: “Đã xin được kim bài cho phép làm ăn chưa?”
Tôi chỉ cười không trả lời, quay sang nói với Hồng cô: “Cần tỷ làm giúp một việc quan trọng. Thu thập thông tin tình hình của các phường hát mà
Thạch phảng từ bỏ trước kia và gần đây, càng tường tận càng tốt. À còn
nữa, có chỗ nào tỷ không thích, có oán hận lâu ngày gì, cũng tìm hiểu
luôn một thể nhé!”
Hồng cô cười nói: “Quả không làm ta thất vọng. Ta nghĩ kỹ mấy ngày nay rồi, cái này sẽ phân phó người đi làm, chỉ là
không biết đào đâu ra tiền?”
Tôi nói: “Tính cả Lạc Ngọc phường,
muội định mua bốn nhà, bây giờ chúng ta đủ tiền mua được hai nơi, chỗ
còn lại muội sẽ nghĩ cách.”
Hồng cô đầy vẻ nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ vội vàng rời đi.
Lý Nghiên nhìn tôi cười, gật đầu nói: “Vững vàng trầm tĩnh, không nóng
vội, cô nói ta là tri âm của cô, ta thật tình thẹn không dám nhận, chỉ
cần cô muốn, các phường hát trong thành Trường An này sớm muộn gì cũng
sẽ nằm trong tay cô.”
Tôi cười rúc rích: “Người phải thẹn là ta mới đúng, chỉ sợ các phường hát trong thành Trường An này vẫn không vừa mắt cô thôi.”
Lý Nghiên nói: “Lần đầu nghe về phường hát của cô, ta đã đoán cô là người
muốn trèo cao, tâm tư nhạy bén, giỏi lợi dụng tình thế, giờ mới biết cô
thật sự chỉ muốn làm ăn, những việc khác hóa ra toàn là yếu tố hỗ trợ.
Cô gái nào đã bước vào con đường này, dù trong thâm tâm có thật sự thích ca múa hay không, thì mục đích cuối cùng vẫn chỉ là muốn từ bỏ thân
phận của bản thân, nhưng cô lại làm việc một cách vui vẻ hăng say, rốt
cuộc cô muốn gì?”
Tôi nói: “Không phức tạp như cô nghĩ đâu. Ta là ng