Đại Mạc Đao

Đại Mạc Đao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325010

Bình chọn: 9.00/10/501 lượt.

a vũ xong rồi,

chuyện cũng đã nghe hết, bảo bọn chúng vào đây chuẩn bị hồi phủ.”

Tôi vội hành lễ rồi đứng dậy kêu bọn tỳ nữ đi vào.

Tôi quỳ ở trước cửa cho đến khi xe ngựa của công chúa đi khá ca rồi mới dám đứng dậy. Hoắc Khứ Bệnh quay người nhìn tôi, tôi mặc kệ hắn, một mình

quay lựng đi vào, hắn liền lập tức theo sau. Tôi đi vào phòng vừa tiếp

công chúa lúc nãy, ngồi xuống chỗ công chúa ngồi lúc nãy rồi cứ ngây ra

thất thần. Hắn ngồi im lặng bên cạnh một lúc, đột nhiên ngã người nằm

ngửa ra sạp: “Cảm thấy thế nào?”

Tôi nói: “Hơi mệt, mỗi câu đều

phải suy nghĩ thấu đáo mới dám nói, nhưng lúc trả lời lại không được

chậm quá, còn phải quỳ lâu đến nỗi đầu gối ngâm ngẩm đau.”

Hắn

cười rộ lên: “Thế mà nàng còn ăn mặc như thế này? May mà ta nghe nói là

công chúa đến nên vội vã qua đây ngay, bằng không thì có mắng chết nàng

cũng không cứu vãn được đâu.”

Tôi nói: “Ngươi nghĩ nhiều quá rồi.”

Hắn ngồi bật dậy, cười khẩy nhìn tôi nói: “Ta nghĩ nhiều quá ư? Công chúa

mà dâng nàng cho bệ hạ, dẫu tâm cơ nàng có gấp mười lần Tỷ can cũng

chẳng có đất quay đầu đâu.”

Tôi cười nói: “Nếu còn có người tốt hơn thì sao?”

Hắn giật mình: “Ai? Trong nhà này vẫn còn cô nương chưa ra mặt sao? Nàng rốt cuộc muốn làm gì?”

Tôi nhìn hắn nói: “Hôm nay nói gì thì nói cũng phải đa tạ ý tốt của ngươi.

Bây giờ ta muốn hỏi ngươi một chuyện, giả sử có người trong phường hát

của ta có thể tiến cung, ngươi có trách ta không?”

Hắn cười nhạt, rồi lại ngả người nằm xuống giường: “Di mẫu ta trong mắt bệ hạ đã thành hoa sắp tàn rồi, các vùng miền từ sớm đã lục đục chọn cung nữ, những kẻ có tâm địa trong triều đều đang đi khắp nơi tìm kiếm giai lệ tuyệt sắc, nếu không phải nàng thì cũng sẽ có bọn họ. Chính vì thế, công chúa luôn để tâm, mỗi khi bệ hạ giá lâm phủ, công chúa đều gọi những nữ tử trẻ

tuổi xinh đẹp vào hầu rượu múa hát, cũng có người được bệ hạ đưa vào

cung, khốn nỗi lần nào cũng chỉ đến thế mà thôi, hầu hạ người được hai

ba lần là bị lãng quên. ‘Sinh con gái chớ giận, đẻ con trai chớ mừng, có ai không biết vệ Tử Phu bá thiên hạ[1'>?’ – một bài nhạc phủ[2'> ca dao,

làm cho mọi cô gái có chút nhan sắc đều muốn được làm Vệ Tử Phu, nhưng

mấy người sở hữu được vẻ đẹp như hoa lại ấm áp như nước của Vệ Tử Phu

năm đó?”

[2'> Đoạn này ý là: Dù sinh con gái cũng chớ nên buồn

giận, sinh con trai cũng chớ nên mừng vội. Hãy nhìn Vệ Tử Phu kia, vốn

xuất thân ca nữ đấy, mà nay đã trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ.

[3'> Quan đời Hán chuyên sưu tập thơ ca dân gian và âm nhạc, đời sau gọi

những thể thơ và tác phẩm làm theo loại này cũng là nhạc phủ.

Tôi nói: “Càng không có mấy người có được em trai như Vệ đại tướng quân và cháu trai như ngươi.”

Hắn chấp tay nhìn tôi cười: “Không cần nhắc đến ta! Trong mắt Vệ đại tướng

quân, ta chỉ là một kẻ thích ăn ngon mặc đẹp, ngang ngược ngông cuồng,

xa hoa lãng phí, có lẽ Vệ đại tướng quân hận nhất là không thể từ ta.”

Tôi cười hỏi vặn lại: “Thế ngươi có phải như thế không?”

Hắn cũng cười hỏi vặn lại: “Nàng nghĩ ta có phải không?”

Tôi không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ hơi băn khoăn hỏi: “Công Dã Trường

năm đó tinh thông điểu ngữ nên từng bị coi là yêu quái, bị tống giam

trong đại lao, Khổng Tử vì muốn chứng minh Công Dã Trường không phải là

yêu quái, bèn cố ý gả con gái mình cho hắn. Nếu ngươi đã lo sợ ta bị coi là yêu quái, tại sao vẫn kể cho công chúa câu chuyện ở đại mạc?”

“Nếu năm đó chỉ có một mình ta, chuyện này ta tuyệt đối sẽ không nhắc đến,

nhưng đi cùng ta còn có một đoàn tùy tùng tận mắt nhìn thấy nàng điều

khiển bầy sói, có khi bệ hạ cũng đã biết chuyện này, giấu hay không giấu công chúa không quan trọng.”

Tôi gật đầu, con người ta quả nhiên không thể chuyện gì cũng suy nghĩ chu toàn thấu đáo được.

Hắn nói: “Cho ta ăn vài miếng hoa quả.”

Tôi đặt dĩa hoa quả ở cạnh đầu hắn: “Tự đi mà ăn! Ta có phải nô tỳ của ngươi đâu.”

Hắn cười kéo lấy tay tôi: “Trong phủ của ta mà có người như nàng, tội gì ta phải đến đây chuốc bực vào thân?”

Tôi đẩy tay hắn ra, nghiêm túc nói: “Bây giờ vừa khéo không có ai, phòng

này cũng khá rộng rãi, hay là chúng ta đấu một phen xem sao?”

Hắn thở dài, lại nằm xuống: “Nàng đúng là chỉ giỏi làm người khác mất hứng.”

Tôi nói: “Có phải ngươi chuyên tán tỉnh các tỳ nữ trong phủ không?”

Hắn liếc nhìn tôi cười: “Người theo ta về phủ ở vài ngày không phải sẽ biết sao?”

Tôi hừ một tiếng, không thèm tiếp lời hắn.

Hắn nói: “Gọi mỹ nhân kia của nàng ra đây, xem có đáng để chúng ta phí công phí sức không.”

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Chúng ta?”

Hắn nhướng lông mày hỏi: “Có gì không đúng?”

Tôi cúi đầu im lặng nghĩ một lúc: “Hiểu rồi, nhưng ta nghĩ chuyện này để công chúa ra mặt có lẽ tốt hơn.”

Hắn bật cười: “Nói chuyện với mấy người nhiều tâm tư như nàng thật mệt, ta

nói có một câu mà nàng cứ đem ra suy xét thành ý khác. Ta mới chẳng thèm phí tâm phí sức vào đây làm gì. Dâng tặng mỹ nhân lấy lòng bệ hạ, việc

này ta không làm được. Nhưng ta lại thích nói hai chữ ‘chúng ta’ này,

chúng ta, chúng ta, không phải ta và nàng, mà là chúng ta, chúng ta…”


Lamborghini Huracán LP 610-4 t