XtGem Forum catalog
Đại Mạc Đao

Đại Mạc Đao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324972

Bình chọn: 7.00/10/497 lượt.

Tôi nói: “Đừng nói nữa.”

Hắn phớt lờ tôi, vẫn tiếp tục: “Chúng ta, chúng ta…” Tôi tiện tay vớ bừa

một quả trên dĩa nhét vào miệng hắn, vậy mà hắn vẫn không hề tức giận,

chỉ cười cười nhai nhóp nhép.

Tôi đứng dậy nói: “Mặc xác ngươi, ta còn bận việc.”

Hắn cũng ngồi bật dậy: “Ta cũng đi về đây.”

Tôi cười hi hi liếc nhìn hắn: “Không cùng ta đi xem mỹ nhân à?”

Hắn như cười như không hỏi: “Nàng coi ta là kẻ háo sắc ư?” Hai mắt hắn long lanh nhìn tôi, tôi im lặng một hồi rồi khẽ lắc đầu.

Hắn thu nụ cười lại, nhìn tôi chăm chú nói: “Ta muốn công danh, đâu cần

phải dựa vào mấy thủ đoạn này? Không phải không biết, mà là ta coi

thường. Nếu nàng thấy thích thì cứ làm, chỉ là cẩn thận đừng để bản thân mình cũng bị kéo vào trong đó.” Dứt lời hắn liền quay người đi, ống tay áp vừa phất qua, người đã ra khỏi phòng.

* * *

Hồng cô, Phương Như, Thu Hương và mấy người nữa đều đang ngồi trong phòng

tôi, mặt ai cũng cũng ủ rũ, uể oải. Thấy tôi bước vào, tất cả đều đứng

dậy nhìn tôi không nói. Tôi bật cười: “Mấy người đang làm gì thế này? An tâm đi! Ngày mai mặt trời vẫn mọc bình thường.”

Hồng cô tức giận nói: “Muội vẫn còn tâm tình cười à? Không được phép diễn vở ca múa ấy

nữa, lại đắc tội với công chúa, về sau phải làm sao?”

Tôi nhìn

đám Phương Như: “Các ngươi về nghỉ trước đi, tất cả cứ an tâm, về sau

chỉ có thể tốt hơn bây giờ thôi, không thể tệ đi được đâu. Không diễn

Hoa nguyệt nùng nữa, chúng ta chẳng lẽ không biên soạn được vở kịch

khác? Huống chi bây giờ Phương Như, Thu Hương còn được chính miệng công

chúa khen ‘hát rất hay’, chỉ cần một câu này thôi, có gì mà phải sợ đám

vương tôn công tử thành Trường An không đến xem?”

Bọn họ nghe xong, mặt mũi đều lộ vẻ hoan hỉ, nửa lo nửa mừng, lần lượt đi ra.

Hồng cô hỏi: “Ý của muội là, công chúa không hề tức giận?”

Tôi nằm nghiêng ngả trên giường: “Tức giận cái gì? Nếu tức giận thì đã đến từ lâu rồi chứ việc gì phải đợi đến hôm nay?”

Hồng cô ngồi xuống trước mắt, rót cho tôi một chén trà: “Thế không dưng tại sao không cho chúng ta diễn vở này nữa?”

Tôi cười nói: “Hoa nguyệt nùng dù gì vẫn kể lại chuyện riêng giữa công chúa và Đại tướng quân, công chúa đạt được mục đích của mình, tự nhiên phải

nghĩ đến việc giữ gìn sự uy nghiêm. Hiện giờ vở kịch bị cấm cũng có cái

hay, ai xem rồi sẽ vui mừng vì đã được xem, ai chưa xem sẽ bực dọc day

dứt vì sao không sớm đi xem, chắc chắn không cầm được nổi sự hiếu kỳ mà

đi hỏi những người đã xem rồi, người này kể cho người kia, Phương Như và Thu Hương ắt sẽ nổi tiếng khắp Trường An này.”

Hồng cô vừa nghe

vừa nghĩ, gật đầu nói: “Kể cả không có Hoa nguyệt nùng, người ta vẫn sẽ

đến xem Phương Như và Thu Hương. Ngoại trừ người như Lý Nghiên, cô nương đầu bảng của các phường hát trong thành Trường An có ai hơn đâu chứ?

Chẳng qua chỉ là xuân lan thu cúc, mỗi người mỗi vẻ mà thôi, kỳ dư đều

phải xem thủ đoạn của từng người thế nào, giờ thì không ai át vía được

Phương Như, Thu Hương đâu.”

“Phường chủ, có người gửi đồ đến.” Tỳ nữ bên ngoài cung kính bẩm báo.

Tôi băn khoăn hỏi: “Gửi cho ta?”

Hồng cô cười nói: “Không gửi cho muội mà tỳ nữ dám mang vào tận đây ư? Muội

lúc thông minh thì nghĩ được trăm phương ngàn kế, lúc hồ ngồ lại ngốc

đến nực cười.” Nói đoạn, bà lớn tiếng bảo: “Mang vào đi.”

Một gia nô theo sau tỳ nữ đi vào, trong tay cầm một cái lồng phủ vải đen, hành

lễ với tôi và Hồng cô xong liền đặt chiếc lồng xuống đất.

“Có vẻ giống lồng chim, ai tặng cái này thế?” Hồng cô vừa hỏi vừa đứng dậy kéo miếng vải đen xuống.

Tôi hỏi: “Ai mang đến vậy?”

Gia nô bẩm báo: “Một người trẻ tuổi mang đến, không để lại tên, chỉ nói đưa cho phường chủ. Tiểu nhân hỏi thêm, hắn nói phường chủ cứ xem là sẽ

biết.” Tôi khẽ gật đầu, cho gã lui ra.

“Đôi bồ câu đẹp quá!” Hồng cô ngạc nhiên kêu lên, “Nhưng đẹp thì đẹp chứ ích gì? Tặng một đôi đúc

bằng vàng ròng có phải tốt hơn không.”

Tôi đứng dậy đi về phía

chiếc lồng, ngồi xuống nhìn đôi chim. Chúng có bộ lông trắng như tuyết,

mắt như hai viên hồng ngọc, một con đang co chân đánh giấc, con kia thấy tôi nhìn nó, cũng nghiêng đầu trừng mắt lên nhìn lại. Trong lòng tôi tự thấy vui vui, bèn kêu tỳ nữ mang hạt kê vào.

Hồng cô hỏi: “Ai

tặng thế?” Bà đợi mãi, thấy tôi chỉ nhếch miệng mỉm cười, đành lắc đầu:

“Cứ vui đi! Xong rồi thì mau nghĩ xem sau này diễn cái gì.” Nói xong

liền xoay người bỏ đi.

Tôi đặt lồng chim lên trên bàn, cho bọn

chúng ăn mấy hạt kê. Con chim đang ngủ kia vừa thấy đồ ăn liền thức dậy, bổ tới cướp mấy hạt kê ở bên mỏ con chim kia, con chim ấy cũng không

nổi giận, chỉ nhìn nó ăn. Thấy vậy tôi vội bỏ thêm mấy hạt lê lên lòng

bàn tay.

“Cái đồ tinh nghịch nhà ngươi gọi là Tiểu Đào[1'>, còn

ngươi khiêm nhường như thế gọi là Tiểu Khiêm[2'>, ta gọi là Tiểu Ngọc.”

Bọn chúng gù gụ đáp lại, chẳng biết có hiểu lời tôi nói không, đáng tiếc là tôi chỉ hiểu tiếng sói chứ không hiểu tiếng chim.

[4'> “Đào” có nghĩa là “tinh nghịch”

[5'> “Khiêm” có nghĩa là “khiêm nhường”

Ăn xong cơm tối, tôi vội vàng quay về Thạch phủ. Nhìn ngó hết cửa chính

rồi lại nhìn sang