
ệng định nói, song nghĩ lại lập tức nuốt lời vào, ngước mắt nhìn ra cửa sổ, không trả lời hắn.
Tiễn Hoắc Khứ Bệnh về rồi, tôi đi tìm Lý Nghiên luôn, cảm thấy dù mình có
suy tính thế nào cũng khó mà rút ra được kết luận, chi bằng cứ dứt khoát thành thật giãi bày lòng dạ với Lý Nghiên xem sao.
Khi đi ngang
qua chỗ ở của Phương Như và Thu Hương, chợt nghe thấy trong nhà vang lên tiếng sáo thổi, tôi dừng bước lắng nghe, hóa ra Thu Hương đang học gảy
đàn Không[2'>. Cô ta, Phương Như và tôi học thổi sáo cùng nhau, vậy mà
tôi bây giờ vẫn thổi khúc không thành khúc, điệu không đúng điệu, còn cô ta đã bỏ xa. Vừa nghe được một đoạn thì tiếng sáo của cô ta đột nhiên
dừng lại, tôi lắc đầu khó hiểu tiếp tục đi đến chỗ của huynh muội Lý
Nghiên.
[2'> Loại đàn thời xưa, ít nhất có năm dây, nhiều nhất có hai mươi lăm dây.
Vừa đi được mấy bước chợt nghe thấy tiếng đàn cầm vọng ra từ trong vườn nhà Lý Diên Niên, róc rách như hoa trôi giữa dòng nước, mềm mại, thong
dong. Tôi nghiêng đầu ngây ra nghe một lúc rồi lại đi tiếp. Tiếng đàn
cầm ngừng, tiếng sáo lại vang lên. Tôi quay đầu nhìn về phía vườn nhà
Phương Như rồi lại nhìn về phía vườn nhà Lý Diên Niên, nhìn trước nhìn
sau mãi, chợt cảm thấy trong lòng rất vui vẻ, vừa cười vừa nhẹ nhàng
bước vào nhà.
Thấy cửa phòng khép hờ, tôi khẽ gõ cửa bước vào. Lý Nghiên định đứng dậy, thấy tôi liền ngồi xuống, chẳng nói năng gì, chỉ
im lặng nhìn tôi chằm chằm.
Tôi ngồi xuống đối diện cô ta: “Sao lại nhìn ta? Cứ làm như mới lần đầu gặp ấy.”
“Đợi cô giải thích.”
“Để hắn nhìn cô xem so với Trần A Kiều trong Trường Môn cung ra sao, so với Vệ hoàng hậu thì thế nào.”
Bàn tay đặt trên gối của Lý Nghiên khẽ run, nàng lập tức giấy tay vào ống áo, đôi mắt đen láy lấp đầy vẻ phức tạp.
“Ta giải thích rồi, bây giờ đến lượt cô, nếu thật sự muốn ta giúp tiến
cung, phải nói cho ta biết rốt cuộc cô là ai. Ta không thích bị người
khác lừa.”
Lý Nghiên nói: “Ta không biết cô đang nói gì.”
Tôi cười nói: “Ta cũng biết sơ sơ về xem tướng tay, muốn ta thử xem cho cô không?”
Lý Nghiên trầm lặng đưa tay cho tôi, tôi nắm lấy tay phải của nàng ta:
“Lòng bàn tay nhiều đường nhánh, tâm tư phức tạp mẫn tiệp, các đường kẻ
tay giao cắt nhau rất loạn, thâm tâm tràn đầy mâu thuẫn, ba đường chính
vừa sâu vừa rõ, tuy đầy mâu thuẫn, nhưng cuối cùng vẫn cứng đầu cứng cổ
kiên quyết làm việc đến cùng, đường sinh mệnh hơi mờ, hai đường giao hẳn nhau, hẳn phụ mẫu của ngươi chỉ có một người là người Hán…” Lý Nghiên
giật mình toan giật tay lại nhưng bị tôi giữ chặt, tôi nói tiếp: “Một
mình một đường, ắt hẳn thâm tâm có oán, đột ngột chuyển hướng, muốn bay
cao hơn.” Lý Nghiên lại muốn rút tay lại, tôi đành buông tay.
Lý Nghiên: “Ta hành sự thế nào mà để lộ hình tích vậy?”
“Đôi mắt của cô rất đẹp, lông mi vừa dày vừa dài, uốn cong tự nhiên, da dẻ
lại trắng mịn trong sáng, vũ đạo của cô cũng có nét khác thường.”
“Chuyện này chẳng có gì khác thường, trong thành Trường An không ít người học vũ đạo của người Hồ.”
Tôi cười nói: “Mấy chuyện này vốn dĩ không khác thường, dĩ nhiên có thể sơ
suất mà không để ý tới. Dân Trung Nguyên ở giữa chốn đất đai phì nhiêu
màu mỡ, căn bản không biết người sống ở sa mạc quý trọng màu xanh đến
nhường nào, chỉ có người từng bôn ba phiêu bạt giữa sa mạc rồi mới hiểu
được cảm giác kinh ngạc đến hạnh phúc khi bất ngờ bắt gặp sắc xanh giữa
hoang mạc miên man cát vàng, một nhánh cây xanh ấy có thể cứu sống người lữ khách sắp chết. Gom cả mấy chuyện này lại, ta thực ra cũng không dám chắc, chỉ là trong lòng nghi hoặc thôi. Vì sa mạc cũng có người hủy cây lá, đất Trung Nguyên cũng không hiếm người yêu hoa. Trong lòng ta nghi
vấn đầu tiên và lớn nhất chính từ chuyện cô ‘Một mình một đường, thâm
tâm có oán, đột ngột chuyển hướng, muốn bay cao hơn’.”
Lý Nghiên hỏi: “Cô có ý gì?”
“Cô đoán được vài phần mục đích của vở Hoa nguyệt nùng, suy đoán được tâm ý muốn “bám rồng cưỡi gió” của ta liền bảo anh trai từ chối Thiên Hương
phường đến Lạc Ngôn phường, tâm tư của cô là như thế nào? Nếu cô vừa
chưa gặp ta mà hiểu lầm ý ta, thì ta gặp cô rồi liền nảy sinh nghi ngờ
với cô. Cái chốn ba nghìn phòng ốc liên miên ấy có thể khiến nữ tử hạnh
phúc không? Ta biết là không thể, cô cũng biết như thế, nhừng người
thông minh không bao giờ chọn một nơi như thế, ta không chọn, tại sao cô lại chọn? Tiếng đàn của Lý sư phụ cũng là tiếng lòng, y không phải hạng người vì muốn bay cao mà đẩy em gái mình vào chốn đó, nhưng tại sao cô
vẫn cứ kiên quyết làm theo ý mình? Ta quan sát cô từ cách ăn mặc đến
hành vi cử chỉ, thấy không phải kẻ ham muốn quyền quý. Nếu không phải vì “ham muốn” vậy thì chỉ có thể vì “oán hận”, bằng không, ta thực sự
không giải thích được tại sao một người có phong thái, khí chất cao quý
thanh khiết như cô, rõ ràng có thể sống rất vui vẻ, cớ sao phải một mực
tìm đường đào hố chôn mình trong nơi quái quỷ đó?”
Tôi đăm đăm
nhìn nàng ta một hồi, chậm rãi nói tiếp: “Mười sáu tuổi, hoa niên rực
rỡ, mà ánh mắt cô lại tràn đầy vẻ lãnh đạm băng giá. Ta hỏi qua Quảng
Lợ