
tường bao, đang phân vân không biết nên đi lối nào thì hơn, cánh cửa tự nhiên mở ra, Thạch bá thò đầu ra hỏi: “Có phải Ngọc
nhi không?”
Tôi trả lời: “Thạch bá, là Ngọc nhi ạ, bá bá vẫn chưa đi nghỉ ạ?”
Thạch bá mở cửa mời tôi vào: “Là Cửu gia dặn trông cửa chờ con.” Tôi vội cám
ơn. Thạch bá đóng cửa rồi nói: “Mau vào trong đi!” Tôi hành lễ xong liền rảo chân chạy vào Trúc Quán.
Rèm trúc đã vén lên một nửa, tôi
chỉ hơi xoay người, không chạm tới rèm trúc, nhẹ nhàng bước vào trong
phòng. Cửu gia cười tán dương: “Thân thủ nhanh nhẹn.” Trong lòng tôi đâm ra ảo não, sao lại cuống lên như thế chứ? Nhưng ngoài mặt vẫn chỉ bình
thản cười cười.
Tôi ngồi xuống bên cạnh y: “Đa tạ huynh tặng chim bồ câu, muội rất thích, chúng đã có tên chưa? Muội thuận miệng đặt tên
mất rồi.”
Cửu gia hỏi: “Chỉ đánh số thôi, đặt tên là gì rồi?”
Tôi đáp: “Một con bá đạo tinh nghịch tên là Tiểu Đào, một con ôn hòa khiêm tốn gọi là Tiểu Khiêm.”
Cửu gia bật cười: “Vậy muội là Tiểu Ngọc rồi.”
Tôi hơi vênh cằm lên cười nói: “Đương nhiên! Lần sau giới thiệu huynh thì nói là Tiểu Cửu.”
Cửu gia chỉ cười không tỏ vẻ gì, đưa cho tôi một cây sáo trúc nhỏ: “Theo
lời sư phụ huấn luyện bồ câu, đó là hai con tốt nhất mà ông ta huấn
luyện trong mấy năm qua, sợ bọn chúng nhận chủ sớm quá nên mỗi lần cho
ăn uống đều không để chúng nhìn mặt mình. Tháng đầu tiên có muội mới
được cho bọn chúng ăn uống thôi, đợi khi bọn chúng quen với muội rồi thì có thể không cần lồng nữa.”
Tôi tỉ mỉ ngắm nghía chiếc sáo, thấy hết sức tinh xảo, bên ngoài có khắc một đôi bồ câu sát cánh bay lượn,
đoạn cuối còn đục một lỗ nhỏ, có thể thắt một sợi dây để tiện cài mang
theo người.
Tôi đặt sáo lên môi thổi thử một hơi, lập tức một âm
thanh như tiếng chim hót chói tai rít lên đau đến thủng màng nhĩ, khiến
tôi phải vội vàng bỏ ra.
Cửu gia cười nói: “Đây là sáo trúc đặc
biệt, âm thanh khác nhau biểu thị mệnh lệnh khác nhau, bồ câu từ bé đã
được huấn luyện, có thể nghe theo mệnh lệnh của muội.”
Tôi vui mừng hỏi: “Huynh dạy muội thổi được không?”
Cửu gia nói: “Đã tặng muội bồ câu, chẳng lẽ không dạy muội cách dùng sáo?
Nói xong y liền lấy một chiếc sáo trúc khác đặt lên môi, tôi vội vàng
chụp hay tay lên bịt tai, nhưng không ngờ lại nghe thấy một âm thanh hết sức trong trẻo êm tai.
Âm sắc đơn điệu, nhưng cả bài trôi chảy,
sống động, giống như tiếng vui đùa của trẻ con nông thôn, lại có vẻ động lòng người rất riêng.
Cửu gia thổi hết khúc nhạc, đoạn quay sang nhẹ nhàng giảng cho tôi thanh âm của sáo và các mệnh lệnh tương ứng,
vừa giảng vừa làm mẫu, ý bảo tôi học làm theo.
Ngoài cửa sổ gió ấm áp, bóng trúc lắc lư, trong nhà một thầy một trò, người cười người mắng.
Hương thơm của loài hoa nào đó phảng phất bao phủ căn phòng, tựa như muốn hòa vào sự hoan hỉ vương vấn quấn lấy chúng tôi.
Trong lòng tôi run rẩy rung động, đờ đờ đẫn đẫn, cuộn lên từng đợt, rồi lại
hạ xuống từng đợt, như tơ như sợi, liên miên không dừng.
Ánh mắt đung đưa khẽ chạm tầm nhìn của nhau, như hữu tình mà cũng như vô ý.
Đắm say, đắm say, chỉ vì niềm vui sướng đến say mê này mà tim không sao kìm được cứ thế đắm chìm. Tôi cầm bút lông, vừa nghịch bút vừa suy nghĩ một hồi mà vẫn không nghĩ
được điều gì. Tiều Đào đột nhiên từ ngoài cửa sổ đột nhiên bay vù vào,
nhằm thẳng hướng tay tôi, tôi vội vàng ném bút rụt tay lại, nhưng vẫn bị mực vẩy vào tay áo. Tiểu Khiêm nhẹ nhàng thu cánh đậu xuống khung cửa
sổ, nhìn Tiều Đào bằng ánh mắt bất lực và nhìn tôi bằng vẻ thương hại.
Tôi tức giận túm lấy cổ Tiều Đào: “Đây là bộ thứ mấy rồi hả? Thứ mấy rồi?
Hôm nay ta phải biến ngươi từ “bạch Lý tiểu[1'>” thành ‘quạ đen’ mới
được”. Nói rồi tôi tiện tay vớ lấy một chiếc khăn tay nhúng vào nghiên
mực, thấm cho thật đẫm rồi bôi lên mình Tiều Đào.
[1'> Hàm ý trắng đẹp lại thông minh, lanh lợi
Tiều Đào liên tục vỗ cánh, ra sức rít lên. Tiểu Khiêm ở cạnh đó dường như
tiến thoái lưỡng nan, không biết nên làm thế nào, chỉ “gù gụ” mấy tiếng
rồi dứt khoát nằm xuống khung cửa vùi đầu vào cánh ngủ, coi như khuất
mắt trông coi.
Có vẻ Tiểu Đào đã hiểu hôm nay tôi thực sự rất tức giận, càng phản kháng chỉ tổ càng thêm đau, nên dần dần trở nên thuần
tính, ngoan ngoãn để tôi bôi mực lên khắp mình. Tôi phết mực đến gần nửa thân nó rồi mới hậm hực thả ra, để lại một mặt bàn nhoe nhoét mực.
Ngoài cửa tự nhiên nghe thấy tiếng vỗ tay: “Thật là hay ho, bắt nạt cả một
con bồ câu.” Hoắc Khứ Bệnh đứng tựa người vào khung cửa, đang cười hết
sức vui vẻ.
Tôi bực mình nói: “Ta bắt nạt nó? Người sao không hỏi nó xem thường ngày bắt ta như thế nào? Đồ ăn, đồ mặc, đồ dùng, có cái
gì mà chưa bị nó làm hỏng? Tôi còn đang mải kể khổ thì Tiều Đào đột
nhiên dang rộng hai cánh, giũ mạnh thân một cái, rồi vẫy cánh bay ra
ngoài. Đến khi tôi kịp phản ứng, cố gắng ngửa người ra sau, thì đã cảm
thấy có cái gì mát mát trên mặt, tựa như nghìn vạn giọt mực vừa mới bắn
tung lên đó.
“Tiểu Đào, ta phải hầm người lên ăn mới được!” Tôi
giận dữ gào lên thảm thiết tức trong khi Hoắc Khứ Bệnh cười ha hả, còn
con ‘quạ đen”