
kia đã bay ra khỏi cửa sổ, rồi biến thành một chấm đen bé
tí trên bầu trời xanh thẳm trong tích tắc.
Tôi quay đi dùng khăn
tay lau mặt, Hoắc Khứ Bệnh đứng sau lưng cười nói: “Đằng nào cũng bị
nhìn thấy hết rồi, bây giờ mới tránh thì quá muộn.”
Tôi hét ầm lên: “Ngươi biến đi! Ai cho ngươi vào đây?”
Hắn vừa cười vừa đi ra khỏi phòng, tôi cứ tưởng hắn bỏ về, nhưng lại nghe
thấy tiếng múc nước ở cái vại trong vườn, không lâu sau, hắn quay lại,
từ sau lưng đưa cho tôi một chiếc khăn đã được vò sạch, tôi im lặng nhận lấy khăn rồi vội vã lau mặt.
Cảm thấy khá sạch sẽ rồi, tôi mới
quay người lại nói: “Cảm ơn”. Hắn nhìn tôi, chỉ tay vào phía dưới tai
mình, tôi liền lấy lại khăn lau lau, hắn lại chỉ vào trán tôi, tôi lại
lau trán, hắn chỉ vào mũi, tôi đang định lau thì đột ngột dừng tay,
trừng mắt nhìn hắn. Hắn bò ra bàn, vai rung rung, không nói gì chỉ phá
lên cười. Tôi ném khăn tay vào người hắn, đứng dậy, tức giận quát:
“Ngươi chơi với Tiều Đào có khi hợp hơn đấy.”
Hắn cười hỏi: “Nàng đi đâu đấy? Ta vẫn chưa nói hết chuyện với nàng.”
Tôi vừa ra khỏi cửa vừa nói: “Đi thay áo.”
Lúc tôi quay lại thư phòng, hắn đang ngồi đọc mấy cuốn sách thẻ tre trên
giá, nghe thấy tiếng tôi bước vào liền ngẩng đầu lên nhìn tôi hỏi: “ Kim cô nương, nàng định làm nữ tướng quân sao?”
Tôi giật lấy bản ghi chép Tôn Tử binh pháp khỏi tay hắn, đặt lại lên giá: “Chưa được chủ nhà cho phép mà dám tự tiện lục lọi xem xét lung tung, đúng là hành vi của
tiểu nhân.”
Hắn cười nói: “Ta chẳng phải quân tử, nàng cũng chẳng phải thục nữ, vừa khéo hợp nhau.”
Tôi định đáp lại thì thoáng thấy Lý Nghiên đi vào tiểu viện. Thấy trong
phòng có người ngoài, nàng quay người định đi luôn. Tôi kéo kéo tay áo
của Hoắc Khứ Bệnh, rồi lên tiếng gọi Lý Nghiên vào.
Lý Nghiên
tiến vào phòng, Hoắc Khứ Bệnh liền nhìn nàng chằm chằm, không nói một
lời, tôi liếc nhìn hắn nói: “Có muốn ta tìm khăn tay cho ngươi lau nước
dãi không?”
Ánh mắt của hắn vẫn không di chuyển, chỉ chăm chú dán vào Lý Nghiên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa: “Vẫn chịu đựng
được, không phải lo.”
Lý Nghiên im lặng hành lễ với tôi, nhưng
ánh mắt đầy vẻ ngờ vực, tôi còn chưa nói gì thì Hoắc Khứ Bệnh đã lạnh
lùng ra lệnh: “Kéo khăn che mặt xuống”.
Lý Nghiên hờ hững nhìn
Hoắc Khứ Bệnh, tôi vội giới thiệu kẻ phóng túng khoa trương háo sắc này
là ai. Ba chữ “Hoắc Khứ Bệnh” vừa ra khỏi miệng, Lý Nghiên đã kinh ngạc
nhìn tôi, rồi lại nhìn sang Hoắc Khứ Bệnh, trong mắt ẩn giấu vẻ trầm
ngâm suy xét.
Tôi vốn định giải vây giúp Lý Nghiên, nhưng nghĩ
lại không muốn lãng phí tâm tư lần này của Hoắc Khứ Bệnh, nên cuối cùng
chỉ im lặng đứng sang một bên.
Lý Nghiên cúi đầu hành lễ với Hoắc Khứ Bệnh, đoạn đưa mắt nhìn tôi, thấy tôi không động tĩnh gì, bèn chậm
rãi kéo khăn che mặt xuống.
Hoắc Khứ Bệnh sỗ sàng nhìn chằm chằm vào nàng ta một hồi, rồi nói: “Ngươi đi được rồi.”
Lý Nghiên kéo khăn che mặt, cúi người hành lễ với Hoắc Khứ Bệnh rồi xoay người lui ra.
Tôi hỏi: “ Có xinh đẹp mĩ miều như hoàng hậu hồi gặp bệ hạ lần đầu không?”
Hoắc Khứ Bệnh khẽ gật đầu: “Ta không nhớ rõ dung mạo thời trẻ của di mẫu,
nhưng chắc là có. Xinh đẹp chỉ là thứ yếu, điều hiếm thấy là cô gái này
biết tiến biết lui rất có chừng mực, bị đặt vào tình thế bất lợi như vừa rồi mà cử chỉ phong thái vẫn hết sức ung dung tao nhã, thấy ta sỗ sàng
như vậy mà không hề kinh ngạc hay tức giận, trong nét mềm mại lại ẩn vẻ
cương nghị cứng rắn, còn cứng rắn hơn cả nàng!”
Tôi lạnh nhạt hừ một tiếng không đáp.
Hắn hỏi: “Nàng định bao giờ đưa cô ta tiến cung?”
Tôi lắc đầu: “ Không biết, trong lòng ta vẫn còn một chút nghi vấn chưa
giải thích được. Nếu cô ta không đưa ra một lời giải thích thỏa đáng hợp lòng, thì ta không muốn dính dáng gì đến cô ta cả.”
Hoắc Khứ
Bệnh bật cười: “Nàng cứ từ từ mà suy xét, cẩn thận đừng để bọn họ giật
mất giải đầu. Dung mạo của cô ta thật phi phàm, nhưng thiên hạ rộng lớn, ngày xưa sau Trần A Kiều có Vệ hoàng hậu bây giờ lại có cô ta, nàng
không thể bảo đảm trong thành Trường An lúc này không có ai xinh đẹp
ngang ngửa cô ta.
Tôi nhún nhún vai cười: “Ngươi nói tìm ta có việc, là việc gì?”
Hắn nói: “Nàng và Thạch phảng có chuyện gì thế?”
Tôi nói: “Đường ai nấy đi rồi.”
Hắn nói: “Thạch phảng tuy không còn bề thế như hồi trước, nhưng trong thành Trường An dẫu sao vẫn có tiếng nói, bây giờ nàng độc lập ra làm ăn,
phải cẩn thận kẻo lại thành cây to hút gió.”
Tôi cười nói: “Thế nên ta mới vội lôi kéo công chúa!”
Hắn hỏi: “Nàng định làm lớn đến đâu? Giống như Thạch phảng thời hưng vượng à?”
Tôi im lặng một lúc rồi lắc đầu: “Không biết nữa. Đi bước nào tính bước đấy thôi.”
Hắn đột nhiên bật cười: “Mạnh Cưu của Thạch phảng cũng là một người khá thú vị, nghe công chúa nói, mẫu thân của hắn và bệ hạ hồi nhỏ rất thân
nhau, lúc còn bé từng được bệ hạ bế ẵm, vậy mà bây giờ bảo thế nào cũng
không chịu vào cung, bệ hạ truyền vào lần nào là từ chối lần đấy. Thành
Trường An chưa thấy có ai như vậy cả, có cơ hội ta phải gặp hắn mới
được.”
Tôi thầm ngạc nhiên, máy mi