
ợng, Hoàng Thái Hậu, lão là cánh tay pháp luật của triều Đại Thanh.
Theo cách gọi của người trong nghề, miếng thứ nhất tạ trời.
Nhát thứ hai bên ngực trái, vẫn nhanh gọn như thế, vẫn chuẩn xác không sai
sót như thế. giờ đây trên ngực Hùng Phi xuất hịên hai lỗ to bằng đồng
xu, chảy máu nhưng rất ít. Nguyên do, trước khi khai đao, trái tim Hùng
Phi co rút do bất chợt bị vỗ mạnh, tốc độ tuần hoàn của máu chậm hẳn
lại. Đây là kinh nghiệm Bộ Hình mò mẫm và tổng kết được qua một thời
gian dài của rất nhiều đao phủ ở Ngục Aùp Tư, có thể nói không lần nào
ngoại lệ.
Tiền Hùng Phi tỏ ra không run sợ khi thụ hình, nhưng
tiếng rên khẽ đến nỗi chỉ mình Triệu Giáp nghe thấy, hình như nó thoát
ra từ lỗ tai của Hùng Phi. Triệu Giáp chỉ chăm chăm nhìn vào mặt Hùng
Phi, lão đã quá quen với tiếng la hét của phạm khi bị xéo thịt, trong
bối cảnh ấy, la càng to, lão càng bình tĩnh. Nhưng gặp trường hợp rắn
rỏi tới mức cắn răng không kêu một tiếng của Hùng Phi, lão đâm ra tâm
thần hoảng hốt, do bên tai lão im ắng quá, hình như sắp có chuyện động
trời xảy ra. Trợ thủ của lão đứng bên, đếm:
- Miếng thứ hai! Theo lão phân tích, đao phủ trình làng thứ gì xẻo từ trên người phạm, là dực trên cơ sở pháp luật và tâm lý: Một, biểu thị sự vô tư của luật
pháp và sự cẩn trọng của đao phủ. Hai, tạo sự chấn động về tâm lý trong
dân chúng đến xem hành hình, do đó mà loại bớt những ý nghĩ độc ác, bớt
phạm tội. Đây là lý do vì sao các triều đại đều cho dân chúng đến xem.
Ba, thỏa mãn nhu cầu tâm lý. Không một vở diễn, một tích hát, một kịch
nghệ nào hay bằng. Đây cũng là lý do cơ bản khiến các đao phủ cao cấp
của Bộ Hình coi thường các kép hát được sủng ái trong cung. Khi giơ
miếng thịt thứ hai cho mọi người xem, Triệu Giáp nhớ lại những ngày lão
theo thầy học nghệ. Để rèn luyện tuyệt kỹ trong hình phạt lăng trì, các
đao phủ ở Ngục Aùp Tư thiết lập quan hệ mật thiết với lò mổ lợn ở Sùng
Văn Môn Ngoại. Những lúc thưa iệc, sư phụ dẫn họ đến làm không công ở
đây. Họ đã thái không biết bao nhiêu con lợn béo để làm nhân bánh bao,
cuối cùng, trình độ cao siêu tới mức chính xác như cân, bảo cắt một cân
là đúng một cân, không thừa không thiếu. Thời kỳ Già Dư giữ ấn Ngục Aùp
Tư, đã từng cho mở lò mổ liên hoàn ở Tây Tứ, bên ngoài bán thịt, phía
sau là lò mổ, buôn bán cực kỳ phát đạt. Về sau, không biết ai để lộ,
người ta không đến mua thịt đã đành, lại còn mắt trước mắt sau mỗi khi
đi qua, chỉ sợ bị bắt làm thịt. Thế là sập tiệm.
Lão nhớ
trong chiếc tráp ở đầu giường sư phụ có một quyển sách giấy đã ố vàng,
rất ròn, vẽ rất nhiều đồ họa có chú giải bên cạnh. Tên quyển sách đó là
“Sách không phổ biến của thu quan”, nghe nói của một “Già” đời Minh
truyền lại. Trong sách ghi lại rất nhiều loại hình phạt, cách thức thi
hành án và những điều cần chú ý. Quả là trứ tác kinh điển về nghề đao
phủ. Sư phụ cho xem đồ họa và phần chữ, giải thích cặn kẽ cho anh em lão về hình phạt lăng trì. Sách nói rằng, lăng trì có ba cấp độ. Cấp một,
xẻo ba nghìn ba trăm năm mươi bảy miếng; cấp hai, hai nghìn tám trăm
chín mươi sáu miếng; cấp ba, một nghìn năm trăm tám mươi lăm miếng. Lão
nhớ sư phụ còn nói, bất kể xẻo bao nhiêu miếng, nhưng miếng cuối cùng
phải là vừa xẻo xong, phạm chết liền. Do vậy, phải bắt đầu xẻo từ chỗ
nào, miếng trước miếng sau cách nhau bao lâu, đều phải thiết kế chính
xác căn cứ vào giới tính và thể trạng của phạm. Nếu chưa xẻo đủ số miếng mà phạm đã chết hoặc xẻo đủ số miếng rồi mà phạm vẫn chưa chết, thì
phải coi đó là lỗi của đao phủ. Sư phụ nói, tiêu chuẩn tối thiểu của
lăng trì là các miếng phải sàn sàn như nhau, đưa lên bàn cân không được
hơn kém nhiều quá. Điều này đòi hỏi khi thi hành án, đao phủ phải bình
tâm tĩnh khí, tâm phải chi li như sợi tóc, phải quyết đoán khi ra tay;
vừa như thiếu nữ thêu hoa, vừa như đồ tể giết lừa. Bất cứ sư nhu nhược
chần chừ nào, bất cứ sự lơi lỏng nóng vội nào, đều ảnh hưởng đến tay
dao, làm cho động tác bị biến dạng. Làm được như trên thật không phải
dễ. Vì rằng cơ bắp con người, sự liên kết chặt chẽ giữa các bộ phận và
đường gân thớ thịt không giống nhau, hướng dao và dùng sức nhiều hay ít
đều dựa vào linh cảm. Sư phụ nói, những đao phủ thiên tài như Cao Đào,
như cụ Trương Thang, đều dùng tâm, dùng mắt xẻo thịt, mà không dùng dao, dùng tay. Do vậy từ xưa tới nay, có hàng ngàn vạn án lăng trì, nhưng
thi hành đạt tới mức hoàn mỹ gần như không có. Đại để chỉ là xẻo cho đến chết mà thôi. vì thế, càng về cận đại, số nhát dao càng ít đi, cho đến
bản triều, năm trăm nhát là nặng nhất. Nhưng thực hiện được năm trăm
nhát thì cũng hiếm như lông phượng sừng lân rồi. Đao phủ ở Bộ Hình hành
sự cẩn trọng theo đúng ui củ của người xưa để lại, là xuất phát từ lòng
tôn kính một chức nghiệp thiêng liêng lâu đời. Còn ở các tình, phủ,
châu, huyện, rồng tôm lẫn lộn, hành nghề đao phủ đa phần là bọn lưu
manh, thổ phỉ. Bọn chúng bớt xén, phạt xẻo năm trăm miếng, xẻo được hai
trăm ba trăm là đã giỏi, phần lớn chặt người ta làm tám, hoặc đâm nhiều
nhát cho đến chết.