
chẳng qua là để cho bên trong lòng của
anh đều là hận ý. Chúng ta cùng nhau đối mặt với cô ấy đi, để cho cô ấy xem một
chút bây giờ anh tốt đẹp bao nhiêu, để cho cô ấy xem một chút, anh là một nam
nhấn đáng giá để em quan tâm.” Đỗ Nhược Đồng đưa tay trượt vào bàn tay của hắn,
cùng hắn vững vàng mười ngón tay đan lấy nhau.
Cánh tay dài của hắn duỗi ra ôm cô vào
lòng mà quên mất rằng bọn họ đang đi trên đường cái.
“Trên thực tế, mục đích chủ yếu là em hi
vọng anh có thể cùng em tham gia thọ yến của gia gia. Em có tư tâm, em ghét
những người kia chưa từng gặp qua anh đã đồn đại anh là người cô đơn, em muốn
bọn họ biết anh so với bọn hắn tốt hơn gấp trăm lần.” Cô dùng sức ôm lấy hông
của hắn, ở trước ngực hắn nói nhỏ .
“Nhắc nhở anh lần tới muốn thuyết phục đối
phương thống nhất thì nhất định phải tìm ngươi đi làm thuyết khách.” Cằm Quan
Chấn Ngôn chống lên tóc cô, khàn khàn nói.
Đỗ Nhược Đồng ngẩng đầu lên, mắt ngần lệ
điềm tĩnh mà cười với hắn
“Đi thôi, đừng làm cho Vương thúc đợi quá
lâu. Đưa em trở về khách sạn trước đã.” Cô dịu dàng nói.
“Một mình em ở khách sạn, không sợ bị
người khác nói vợ chồng chúng ta bất hoà à? Em không sợ mẹ em lại lấy danh
nghĩa quan tâm, tìm cái gì Mike tới quấy rầy em?” Quan Chấn Ngôn ôm lấy eo nhỏ
của cô.
“Anh đừng tưởng rằng nói như vậy, em liền
ngoan ngoãn theo anh trở về, ngày mai em đi tìm nhà trọ, sau đó anh phải cùng
em cùng nhau chuyển ra.” Cô sẽ không cho hắn trốn vào nơi tối tăm không ánh mặt
trời trong thư phòng
“Ai muốn em theo anh trở về? Ý của anh là,
anh sẽ cùng đi với em đến khách sạn, ngày mai cùng đi tìm nhà trọ ngắn hạn.”
Hắn nhíu mày, cười một tiếng.
“Nhưng ——” Đỗ Nhược Đồng sững sờ, đột
nhiên có cảm giác sập bẫy.
“Em hi vọng anh có thể dọn ra ngoài ở, nhưng
thật ra là một cách khiến anh sinh ra lòng tin thay đổi qua trình đối với mình.
Quá trình này, đối với vợ chồng chúng ta cùng ở một phòng, cùng ngủ một giường
lớn, sẽ không có có bất kỳ ảnh hưởng, đúng không?”
Hắn nói không sai, Đỗ Nhược Đồng chỉ có
thể gật đầu.
Quan Chấn Ngôn nhíu mày cười một tiếng, vô
cùng vui sướng cầm tay cô
“Đi thôi, chúng ta trở về khách sạn.”
Đỗ Nhược Đồng cùng Quan Chấn Ngôn đi ra
thang máy đến tiệm cơm lầu ba mươi.
Lúc này, một đôi nam nữ lướt qua bọn họ,
đi vào thang máy.
Khuôn mặt của người đàn ông trung niên
khiến Đỗ Nhược Đồng sững sờ một chút, cô quay đầu lại, trước khi cửa thang máy
đóng lại, nhìn bọn họ lần nữa ——
Đó không phải là chồng của La Gia Lệ sao?
Cô gặp qua hắn một lần, dáng vẻ của hắn để lại ấn tượng khắc sâu trong cô.
Nhưng bên cạnh hắn lại không phải La Gia
Lệ, mà là một nữ nhân trẻ tuổi có vóc người mỹ lệ.
Haiz —— Đỗ Nhược Đồng rũ mắt, khẽ cắn chặt
môi.
Quan Chấn Ngôn nhìn cô một cái, cầm tay
cô, đ vào phòng, hắn khơi cằm của cô hỏi: “Em biết người đàn ông kia?”
“Hắn là chồng La Gia Lệ .”
“Đáng đời khi cô ta gặp phải loại đàn ông
này.” Quan Chấn Ngôn cười lạnh một tiếng.
“Chớ nói như vậy, bởi vì động cơ lập gia
đình của cô ấy không đúng, cho nên hiện tại phải gánh chịu hậu quả này, nhưng
chúng ta không cần thiết phải ở sau lưng cô ấy chê cười.” Đỗ Nhược Đồng nghiêm
túc nói.
“Em có phải đồng tình quá nhiều không?”
Hắn không thể tưởng tượng nổi nhìn cô.
Đỗ Nhược đồng thở dài, kéo tay hắn, đi tới
sofa ngồi xuống. Cô rất tự nhiên dựa vào ngực hắn, thấp giọng mà nói: “Trước
đây cô ấy đối xử với anh như vậy, em cũng vậy rất tức giận. Anh có hận ý với cô
ấy là điều tự nhiên, chỉ là ngàn vạn lần đừng đem vẻ hận ý này đặt tại trong
lòng, vậy sẽ khiến anh không vui. Chúng ta mặc kệ cô ấy là được rồi.”
“Vậy mà em còn bắt anh phải chạm mặt cô ấy
ở bữa tiệc của gia gia tháng sau?” Hắn vuốt ve lỗ tai cô, thấp giọng hỏi.
“Động cơ khác nhau nha! Hiện tại em đã
biết rõ ngọn nguồn tình cảm của hai người, thứ nhất em muốn cùng cô ấy nói rõ
ràng. Thứ hai, đương nhiên là không cho nữ nhân kia ở bên ngoài nói lung tung ,
truyền ra bất kỳ lời đồn nào sẽ làm anh tức giận.”
Quan Chấn Ngôn chưa bao giờ cảm tạ ông
trời, nhưng giờ khắc này, hắn thật cảm tạ..
Hắn cám ơn ông trời cho hắn thông minh
cùng nghị lực, khiến cho hắn có thể thành công trong sự nghiệp, thông qua lợi
thế cửa ải người một nhà kia, cưới được cô.
Cô đã thay đổi sinh mệnh của hắn.
Cô khiến cho hắn cảm thấy hạnh phú
Đôi tay hắn đặt ở trên vai của cô, đưa mắt
nhìn mắt cô, thận trọng nói: “Anh yêu em.”
“Em cũng ——” Đỗ Nhược Đồng tay nhỏ bé thật
chặt nhéo lấy bờ vai của hắn, kích động đến nỗi tứ chi đều run rẩy, nói.”Em
cũng vậy thật yêu, thật yêu anh . . . . . .”
Đỗ Nhược Đồng không muốn khóc, tuy nhiên
nước mắt ròng ròng chảy ra rồi, gò má ướt đẫm dựa vào cổ hắn, làm ướt cổ áo của
hắn.
“Thật ra thì. . . . . . Em rất sợ anh
thích nữ nhân khác, trong gia đình truyền thống c chúng ta, nam nhân đều có
tiểu lão bà như ba em, đại bá em, nhị ca của em, tất cả đều có tình nhân bên
ngoài. . . . . .” Cô lẩm bẩm nói nhỏ, rùng mình một cái.
Quan Chấn Ngôn nâng cằm của cô, ngón tay
kiên định phất nhẹ vệt nước mắt trên mặt cô.
“Muốn anh