
gười đàn bà khác
“Em chỉ cần đợi ở nhà là tốt rồi.” Hắn trầm giọng ra
lệnh.
“Chuyên tâm đợi ở nhà, không phải anh muốn có một
người vợ chăm sóc tốt cho anh sao?” Mắt Đỗ Nhược Đồng nguội lạnh nhìn hắn,
không chút nào dấu diếm nghĩ đến ý đồ của hắn.
“Em đến nhà anh đã mấy ngày? Không thể nào thích ứng
hoàn cảnh ở đây sao?” Hắn mở to mắt, không nhìn cô, không cấp cho bất kỳ đáp án
nào.
“Em đi ra ngoài không phải cũng là thích ứng hoàn cảnh
nơi này sao?”
“Em thật ra rất nhanh mồm nhanh miệng.” Quan Chấn Ngôn
không vui nhăn mày.
Thì ra hắn mong cô là một người vợ an phận? Đỗ Nhược
Đồng khó chịu cắn môi, cô không tiếng động cúi đầu, đem những sợi tóc đen che
khuôn mặt để điều chỉnh lại tâm tình.
“Đem lời trong lòng em nói ra.” Nếu không hiểu một
cuộc làm ăn, hắn sẽ không vung tiền. Nữ nhân cũng giống vậy. Hắn cưới cô, sẽ
phải biết ý nghĩ trong lòng cô.
“Đối với em mà nói, làm một người vợ an tĩnh không
khó. Nhưng nếu như anh không muốn đây là một cuộc hôn nhân chỉ mang vẻ hào
nhoáng bên ngoài, như vậy, ít nhất anh cũng phải cho em một chút thông tin về
anh để em biết nên làm thế nào mới có thể khiến chũng ta hiểu nhau hơn.” Đỗ
Nhược Đồng không sợ biểu tình ủ dột của hắn, dũng cảm nói ra lời trong lòng.
)JQuan
Chấn Ngôn trừng mắt nhìn cô, dưới lớp quần áo là lồng ngực đang phập phồng kịch
liệt.
Gặp quỷ, vợ của hắn không sợ hắn, cũng là chuyện đương
nhiên, hắn không biết mình cao hứng cái gì!
Quan Chấn Ngôn liều chết đè nén tâm tư, không nhịn
được nhếch miệng, khiến khuôn mặt lại càng thêm cương cứng.
Đỗ Nhược Đồng nhìn hắn, trực giác cho rằng mình đã khiến hắn không vui. Cô thở
dài trong lòng, nhụt chí suy sụp h
” Tại sao không gọi tài xế đưa em ra ngoài?” Hắn hỏi.
Hắn vừa mở miệng, trong mắt Đỗ Nhược Đồng lại hiện lên
nụ cười. Nàng ngẩng đầu thật nhanh, mắt đẹp như trân châu trộn lẫn sự nhu hòa.
“Em thích đạp xe đạp phóng qua những dãy nhà trên
đường, cảm giác rất giống đi qua một đường hầm lục sắc. Anh cũng nên thử một
chút, đó là một trải nghiệm tuyệt vời”
Một làn gió mát thoáng qua khuôn mặt của cô, nụ cười
của cô theo gió nhẹ thổi tới trước mặt hắn.
“Tùy em muốn làm gì thì làm!” ngực Quan Chấn Ngôn cứng
lại, bỗng nhiên quay đầu đi, không muốn cho cô thấy trong măt hắn có một chút
mât hồn
Đột nhiên hắn tức giận khiến tâm Đỗ Nhược Đồng chợt
lạnh, nhìn bóng lưng của hắn, cô liều chết hít sâu động viên mình.
Hắn hỉ nộ vô thường cũng không phải là chuyện ngày 1
ngày 2, cô phải quen với thói quen này mới đúng.
Thấy Quan Chấn càng ngày càng đi xa, Đỗ Nhược Đồng vội
vàng đuổi theo bước chân của hắn.
Nhìn kỹ bóng lưng tây trang của hắn, đột nhiên cô thấy
mình hơi chột dạ.
Cô có thể nào quên, điểm xuất phát hôn nhân giữa bọn
họ là quan hệ cùng có lợi , mà điều kiện cơ bản nhất của hắn chính là một người
vợ đoan trang, thanh nhã!
Cô không thể vì một tuần lễ hắn không có ở nhà, tất cả mọi người trong nhà cưng
chiều, thuận theo ý cô, thì có thể vui vẻ giống như lúc cô ở bên ngoài học đại
học vô lo vô nghĩ.
Đỗ Nhược Đồng cắn cắn môi, tiến lên một bước, muốn
cùng hắn nói chuyện một chút. Nhưng đột nhiên ánh mắt của cô dừng lại vết sẹo
dài sau gáy hắn, thật lâu không thể di chuyển.
“Anh. . . . . . vết thương còn đau không?” Cô thấp
giọng hỏi.
Quan Chấn Ngôn dừng lại một chút, khôngĐỗ Nhược Đồng
đi tới bên cạnh hắn, dùng ngón tay chỉ vào vết sẹo sau cổ.
Quan Chấn Ngôn cảm thấy căng thẳng, thế này mới ý thức
được hắn đang đứng ở dưới mặt trời, ánh sáng không thể che dấu lại tất cả các
vết sẹo.
Lúc trước gặp mặt mấy lần, hắn đều dùng khăn quàng cổ
hoặc mặc áo cổ cao, không nghĩ rằng hôm nay cái gì cũng không kịp che giấu.
“Chuyện không liên quan đến em.” Quan Chấn Ngôn thẹn
quá hóa giận, gầm nhẹ, bước nhanh thoát khỏi cô, đi vào bên trong nhà.
Không giải thích được! Đỗ Nhược Đồng nuốt xuống một
tiếng bất mãn kháng nghị, phản kháng đứng ở cửa hành lang, không muốn vào nhà.
“Nhược Đồng . . . . . .”
Đỗ Nhược Đồng vừa quay đầu lại phát hiện Bạch mẹ, tài
xế Vương, người làm vườn Hứa bá, một nửa người Quan gia cô đều quen thuộc, tất
cả đều dùng ánh mắt mong đợi nhìn cô, cô biết bọn họ đều muốn giúp Quan Chấn
giải thích ——
Có một năm Hứa bá không kịp uống thuốc nên bị ngất, chính Quan Chấn tự mình ôm
người, ngồi trên xe cứu thương đưa người tới bệnh viện.
Có năm, Bạch mẹ bị cảm phải nhập viện, mỗi ngày hắn
đều đi thăm.
Có năm, con trai của Hứa bá ở miền nam xảy ra tai nạn,
bên trong cơ thể ra rất nhiều máu, Quan Chấn Ngôn phái người từ Đài Bắc mang
theo bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất xuống…….
Chính những lời này của bọn họ khiến cho cô quên đi
Quan Chấn Ngôn là một ác ma máu lạnh, cảm giác thấy hắn thân thiết hơn.
“Hắn thật sự tốt như vậy sao, đáng giá để mọi người vì
hắn mà ca tụng sao?” Đỗ Nhược Đồng không hiểu hỏi.
Mọi người không chút do dự liền gật đầu.
Đỗ Nhược Đồng nhìn ánh mắt mong chờ của mọi người, cô
chau mày, bị hồ đồ.
Quan Chấn Ngôn không phải người xấu, hắn quan tâm,
chăm sóc đến người làm không khác gì đối đãi như người thân. Nhưn