
cho cô. . . . . .
Quan Chấn Ngôn bị buộc phải rời khỏi đôi môi của cô,
hắn khẽ cau mày, ánh mắt ác độc bắn thẳng về phía cô.
Ánh mắt cô mờ mịt, cánh môi đỏ tươi, phút trước giãy
giụa khiến cô vô tình phơi bày ra một làn da trắng nõn, mỗi một tấc cũng làm
cho hắn cảm thấy nuốt khó khăn.
Bất kỳ người đàn ông nào cũng đều muốn một cô gái như vậy.
“Bất kỳ”!
Đột nhiên trong đầu Quan Chấn Ngôn thoáng qua một màn
ngoài cửa lúc nãy.
“Anh cảnh cáo em, cách xa Quan Ngữ một chút.” Bỗng
nhiên Quan Chấn Ngôn trầm giọng ra lệnh.
“Anh. . . . . . có ý gì?” Tay Đỗ Nhược Đồng nắm chặt
thành quả đấm, không muốn theo suy đoán của hắn mà sinh
“Em là một mỹ nhân xinh đẹp mà Quan Ngữ lại là người
anh tuấn, anh không muốn nghe bất kì lời đồn nào về chuyện vợ của mình ngoại
tình.” Quan Chấn Ngôn trực tiếp nói, ánh mắt di chuyển không nhìn cô.
“Anh so với Quan Ngữ cũng không khó coi.” Thậm chí,
khí chất âm lãnh của hắn so với Quan Ngữ còn làm cho người ta phải liếc mắt.
“Vậy sao? Tại sao em lại sợ anh?” Tầm mắt Quan Chấn
Ngôn dừng trên đôi môi run rẩy của cô.
“Em không sợ anh, bởi vì sự hiểu lầm của anh khiến em
phẫn nộ đến phát run. Quan Ngữ là em trai của anh, em có chừng mức, hi vọng về
sau anh không nên nói những lời vũ nhục em như thế nữa .” Đỗ Nhược Đồng kiêu
ngạo mà ngẩng cằm lên.
“Anh cảm thấy tốt nhất em nên sợ anh.” Bàn tay Quan
Chấn Ngôn che ở cổ của cô, chiếc cổ trắng mịn trong tay hắn giống như một gốc
cây bách hợp yếu ớt, tùy thời đều có thể bị chặt đứt
“Tại sao?”
“Bởi vì anh có thói quen phá hủy tất cả những người
nào hay vật gì không sợ anh.” Hắn nói nhỏ, cánh môi quỷ dị giống như là chưa
từng mở ra.
Bỗng nhiên Đỗ Nhược Đồng rùng mình một cái, nhanh đến
nỗi cô không kịp ngăn cản
Sự lạnh lẽo chui vào từng tấc trên cơ thể của cô,
khiến cô cảm thấy lạnh quá. Là ánh mắt quá lạnh lẽo của hắn, hay do máy điều
hòa trong phòng trở nên lạnh đây?
“Chỉ cần em ở trước mặt người ngoài, giả bộ hình tượng
vợ chồng ân ái, anh sẽ không can dự vào cuộc sống của em, bất kể thứ gì em cần
có thể tùy tiện lấy. Về phần nghĩa vụ vợ chồng giữa chúng ta, khi nào thực
hiện. . . . . .” Thấy cô lập tức nín thở, hắn cố ý thả chậm giọng lại, nói “Yên
tâm đi, anh sẽ tốt bụng nói trước nói cho em .”
Nhất định phải như vậy sao? Đỗ Nhược Đồng không tự chủ
được mà lắc đầu.
Cô lắc đầu là bày tỏ cô không muốn thực hiện” nghĩa vụ
vợ chồng” sao? Quan Chấn Ngôn buồn bực trong lòng, bởi vì đè nén tâm tình mà
cánh môi kh co quắp.
“Ngày mai anh phải đi nước ngoài.” Quan Chấn Ngôn quay
đầu chạy lấy người.
“Cái gì?”
“Anh phải đi công tác một tuần lễ.” Hắn thích ở lại
nước ngoài hơn. Người ngoại quốc so người trong nước thì hiểu được việc tôn
trọng người, sẽ không ai liếc mắt với hắn, hoặc hỏi thăm vết sẹo lúc trước của
hắn.
“Em giúp anh chuẩn bị hành lí” Cô theo sát sau lưng
hắn, định giúp hắn.
“Em không cần lấy lòng anh.”
“Người vợ muốn vì chồng của mình làm chút gì đó, cũng
coi là lấy lòng sao?” Cô thử dò xét đưa tay muốn chạm cánh tay của hắn.
“Không cần thiết!” Bịch một tiếng, Quan Chấn Ngôn đóng
cánh cửa ngăn cách giữa hai người.
Đỗ Nhược Đồng kinh ngạc nhìn cánh cửa một cách nặng
nề, có cảm giác như mình đã bị đuổi vào lãnh cung.
Cô cầm tay nắm cửa, muốn mở ra, nhưng cửa đã khóa lại.
Đỗ Nhược Đồng vỗ trán, vô lực dựa vào vách tường, kinh
ngạc mà nhìn cánh cửa ngăn cản hai người
Đây là gì! Ngay tại đêm tân hôn, chồng của cô đem cô
nhốt ở ngoài.
“Phu nhân, cô đã ngủ chưa?” Cửa phòng của cô bị gõ hai
cái.
“Còn chưa.” Đỗ Nhược Đồng đáp một tiếng, cúi đầu sửa
lại áo ngủ, tiến lên mở cửa.
Lão quản gia bưng một chiếc khay gỗ, cười khanh khách
đứng ở ngoài cửa.
“Có chuyện gì không?” Đỗ Nhược Đồng dịu dàng hỏi.
“Tôi giúp cô pha một ấm trà hoa hồng.” Bạch mẹ nói.
“Cám ơn.” Đỗ Nhược Đồng kinh ngạc nói.”Bà làm sao biết
thói quen trước khi ngủ của tôi. . . . .”
“Quan tiên sinh đã thông báo.”
“Anh ấy. . . . . .” Lại một lần khiến cho cô á khẩu
không trả lời được.
“Phu nhân, hôm nay tôi nói thế này có chút dư thừa,
Quan tiên sinh là người ngoài lạnh trong nóng. Chỉ cần cô dùng tấm lòng chân thành
đối đãi, cô sẽ phát hiện ngài ấy thật sự là người rất tốt.” Bạch mẹ tha thiết
nói, trên khuôn mặt hiền lành hiện lên ý nghĩ muốn cùng người khác chia sẻ.
“Tôi sẽ cố gắng.” Đỗ Nhược Đồng chỉ có thể trả lời như
vậy, không có hơi sức mà nói nữa. Tối nay cô đã trải qua quá nhiều cảm xúc, cô
cần một chút thời gian để tiêu hóa chúng.
“Cám ơn, ngủ ngon.”
Đỗ Nhược Đồng nhận lấy khay trà hoa hồng trong tay
Bạch mẹ, đóng cửa lại lần nữa.
Rót một chén trà hoa hồng, hít thật sâu một hơi thưởng
thức mùi thơm hoa hồng, cô lại nhíu mày.
Người ngoài thì hình dung hắn là ác ma máu lạnh, nhưng
người trong nhà lại rối rít thay hắn biện minh. Rốt cuộc ai mới là Quan Chấn
Ngôn thật sự ?
Đỗ Nhược Đồng cầm chén sứ trắng, đi trở về trước bàn
trang điểm, nhìn hộp dây chuyền ngọc trai đặt ở trên bàn .
Hắn có tiền có thế, quả thật không có gì không mua
được, nhưng lễ vật muốn nhận được, trước hết luôn phải l