
g hắn đối với
cô, tại sao lại không như vậy?
“Tôi. . . . . . Sẽ thử lại lần nữa.” Đỗ Nhược Đồng
nói.Nếu như không tìm ra nguyên nhân thực sự, cô sẽ ăn ngủ không yên .
Đây dù sao cũng là hôn nhân của cô!
Buổi tối hôm đó, Quan Chấn Ngôn không có xuống nhà ăn
bữa tối
Bởi vì, hắn không muốn đối mặt với cặp mắt quá mức
tích cực cùng thiết tha của cô. Hắn không muốn đối với cô mong đợi quá nhiều,
bởi vì hắn không muốn thất vọng nữa.
Nhưng hắn vẫn phải xuống lầu ăn cơm.
Bởi vì Bạch mẹ đem quá trình dốc hết tâm huyết làm bữa
tối nói xong, ép hắn nhất định phải xuống lầu ăn cơm.
Bạch mẹ tựa như mẹ hắn. Hắn có thể dùng mặt nạ lạnh
lùng chặn lại nhừng người xa lạ, nhưng đối với những người hầu như đi theo hắn
cả đời hắn còn có thể làm gì nữa đây
Quan Chấn Ngôn mặc một chiếc áo màu đen cổ cao, từ trên lầu đi tới phòng ăn.
“Ừ, đúng vậy, tiệm gạo Hồng gia cũng có rất nhiêu loại
gạo, trước kia cháu cũng hay cùng mẹ đi qua. . . . . . Còn nữa…, cửa hàng cá
bên cạnh nhà bọn họ cũng rất mới mẻ, như hôm nay tôm hùm, con trai cũng rất
tốt. . . . . .”
“Không ngờ cháu cũng biết đó nha !”
Tiếng trò chuyện của Đỗ Nhược Đồng cùng Bạch mẹ thật
vui, khiến Quan Chấn Ngôn hơi cau mày lại
Tình cảm hai người bọn họ từ khi nào thì tốt như vậy?
Không phải Bạch mẹ sẽ đem tất cả những chuyện trước
đây của hắn nói cho cô biết đấy chứ?
Quan Chấn Ngôn tăng nhanh bước chân xuống phòng ăn, cả
người đều ngây ngẩn.
Hắn thấy bộ dạng hai người thì thầm, thoạt nhìn giống
như mẹ con. Thậm chí Đỗ Nhược Đồng còn ôm lấy cánh tay Bạch mẹ, cười thật vui
vẻ.
Sao cô lại có thói quen đụng chạm cùng người là
Gia thế bối cảnh nhà cô đều giàu có nên cô phải là một
tiểu thư cao ngạo mới đúng chứ?
“Tiểu Quan, mau tới đây.” Bạch mẹ nhìn thấy Quan Chấn
Ngôn, phất tay chào hỏi: “Đây chính là măng tây mới từ châu Âu vận chuyển tới.
Còn có thứ con thích nhất là bánh trôi Thượng Hải, tất cả bánh đều trong suốt,
nhìn cũng biết là ăn ngon rồi.”
“Bạch mẹ ——”
Quan Chấn Ngôn không vui kêu một tiếng, hơi bĩu môi,
đi về phía bàn ăn
“Ta lại quên, con cũng đã ba mươi ba tuổi, không thể
gọi là Tiểu Quan nữa rồi.” Bạch mẹ cười cừơi với Đỗ Nhược Đồng, nói.”Vì trước
kia ba cha con bọn họ, ta đều gọi là Quan tiên sinh, Tiểu Quan, Tiểu Quan
Quan.”
“Tiểu Quan Quan còn thích hợp với Quan Ngữ .” Đỗ Nhược
Đồng cười nói, đôi mắt vẫn thủy chung nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Quan Chấn
Ngôn.
Quan Chấn Ngôn cầm chén nước, uống một hớp. Vẻ mặt hờ
hững, giống như là không nghe thấy lời cô nói.
Nếu như cô thích Quan Ngữ, vì sao còn ngồi ở đây nhìn
mặt lạnh của hắn? Hắn cũng không muốn cầu xin cô dùng cơm cùng hắn.
Đỗ Nhược Đồng thấy thế, tâm chợt lạnh, cô miễn cưỡng
cười, giả bộ như chuyện gì cũng không xảy ra.
” Tên Quan Ngữ kia quả thật rất hay trêu đùa.” Bạch mẹ
vội vàng lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc.”Cháu nhanh ngòi xuống ăn cơm đi,
thức ăn lạnh ăn sẽ không ngon”
“Dạ” Đỗ Nhược Đồng nghe lời vào ngồi, cố gắng phấn
chấn tinh thần.
Bạch mẹ im lặng nói một câu”Cố gắng lên”, liền rời
phòng ăn.
Quan Chấn Ngôn trừng mắt liếc người bên cạnh —— cô
ngồi gần hắn như vậy làm gì?
“Máy điều lạnh quá, em có thể để nhiệt độ lên cao một
chút
“Em có thể lên lầu mặc nhiều quần áo hơn.” Quan Chấn
Ngôn vẫn không có nhìn cô, cũng không tính để cho cô vừa lòng đẹp ý.
“Bây giờ là tháng năm, anh có thể mặc quần áo tay
ngắn, vết sẹo cũng không đáng sợ.” Đỗ Nhược Đồng kiên trì nhìn thẳng mắt hắn,
cho đến khi mắt hắn và cô giao nhau mới thôi.
“Anh đã nói rồi anh không muốn thảo luận chuyện liên
quan đến vết sẹo, em không hiểu tiếng người sao?” Khuôn mặt Quan Chấn Ngôn hiện
lên một tầng băng, ánh mắt âm trầm giống như là trừng mắt với kẻ thù.
Bất ngờ Đỗ Nhược Đồng cúi đầu, nhìn mười ngón tay đan
chéo lấy nhau.
Cô —— nhịn!
Cô cho mình một mùa hè để cố gắng. Thời gian này, cô
sẽ là một người vợ tốt. Cô sẽ cố gắng cùng hắn cố gắng tiếp xúc, cố gắng hiểu
rõ hắn.
Nếu như sau một mùa hè, giữa bọn họ vẫn không có bất
kỳ thay đổi nào, cô cũng không muốn cố chấp bám lấy hắn.
Cô sẽ không ly hôn, bởi vì hắn đối với cô vô cùng tốt, mà cô cũng rất rõ ràng
cuộc hôn nhân này cô sẽ yên phận sống. Tất cả nghĩa vụ của vợ, cô cũng sẽ ít làm
đi. Nhưng, cô cũng sẽ không ngu đến mức đi cầu xin cuộc hôn nhân của mình có
lúc nóng lúc lạnh
Đỗ Nhược Đồng nhắm mắt lại, thở dài một cái
Quan Chấn Ngôn mím chặt môi, ánh mắt dừng lại ở bả vai
phập phồng kịch liệt của cô.
Đáng đời tâm tình kích động của cô, ai bảo cô tới trêu
chọc hắn!
Cô ngồi gần như vậy, gần đến nỗi hăn có thể gửi rõ mùi
hương trên người cô, hắn cũng rất phiền não!
“Nếu như em chỉ muốn cùng anh dùng bữa, vị trí của em
nên ở đối diện anh .” Hắn đại khái nói, mắt nhìn chòng chọc chiếc đũa.
“Hai người dùng cơm không nhất thiết phải ngồi xa đến
thế, như vậy là quá câu nệ tiểu tiết. Anh không phải phản đối em sắp xếp chỗ
ngồi như vậy chứ?” Đỗ Nhược Đồng cười yếu ớt, nhìn hắn ——
Hắn không nhìn cô.
Đỗ Nhược Đồng có chút thất vọng, nhưng cô cũng không
nhụt chí, bởi vì hắn chủ động mở miệng tì