
ia, cũng chẳng có bao điều rắc rối
của hoàng gia.
Nàng cười dịu dàng, nói: “Trước giờ, muội chưa từng cần đến
nó.”
Y xúc động ôm chặt nàng: “Được, ta nhất định sẽ không phụ
nàng!”
Đầu ngón tay chạm vào chiếc then cửa lạnh băng, Lệnh Viên
cẩn thận đóng cửa phòng rồi tựa vào cánh cửa, nhìn mọi thứ trong phòng mà khẽ
nở nụ cười. Những ngày tháng tốt đẹp của nàng không còn xa nữa, khi Doãn Duật
rời khỏi Sùng Kinh sẽ mang theo Anh Tịch, thị đã được ban hôn cho y, y mang
theo thị cũng là lẽ thường tình, sẽ không có ai nghi ngờ. Ngày nào nàng cũng
trông ngóng đến lúc được đoàn tụ với họ, tâm trạng luôn xúc động khó có thể kìm
nén.
Sáu ngày đối với Dương Ngự thừa chỉ là chưa tới một nửa lộ
trình quay về Thịnh Kinh.
Tuấn mã chạy suốt đêm, thể lực đã phần nào suy giảm, lúc
này, Dương Ngự thừa mới hạ lệnh cho mọi người dừng lại nghỉ ngơi. Việc Hoàng
thượng giao phó hiện đã làm xong, y muốn nhanh chóng quay về. Lần này rời kinh
y luôn cảm thấy bất an, đồng thời còn cảm thấy có chút hối hận, có lẽ y không
nên nghe lời Hoàng thượng đi làm việc này… Chỉ là, nếu y không đi, Công chúa sẽ
không chịu tin, Hoàng thượng cũng chẳng thể giao việc này cho ai khác.
“Đại nhân, vết thương của ngài…” Khi gã thị vệ đưa túi nước
tới, lập tức nhìn thấy vết máu rỉ ra trên miếng vải băng bó ở cổ Dương Ngự
thừa. Dương Ngự thừa đưa tay chạm nhẹ vào nó, sắc mặt trở nên vô cùng nặng nề.
Chuyện hôm đó khiến y cảm thấy hơi bất ngờ nhưng lại chẳng kịp dừng tay…
Hoàng thượng vốn không muốn nói với Công chúa người thật sự
thông dâm với Thụy Vương là ai vì sợ nàng đau buồn; còn y không chịu nói kế
hoạch thật sự với Công chúa là bởi sợ nàng mềm lòng.
Hôm đó, y sai người đóng giả thổ phỉ xông vào doanh trại bắt
cóc Công chúa, sự việc thuận lợi đến mức khiến y cảm thấy kinh ngạc. Để đề
phòng, y chỉ mang theo vài thị vệ thân tín nhưng đều là những kẻ tinh nhuệ có
thể lấy một địch trăm. Y vốn chuẩn bị tinh thần cho một cuộc chiến đấu ác liệt
với các thị vệ Nam Việt, nào ngờ lượng người canh gác trong doanh trại của Công
chúa lại ít ỏi đến thế!
Y nhất định phải mang Công chúa đi, đồng thời cần giết một
người: Thế tử của Ký An Vương. Người này là tâm phúc của Dận Vương, lại còn
nhận ra Dương Ngự thừa, nếu y không chết, Hoàng đế Nam Việt sẽ biết Công chúa
không phải do thổ phỉ bắt đi. Vì nghĩ cho đại cục, y không thể không dằn lòng
đưa ra quyết định có phần nhẫn tâm này.
Sau khi sai người đưa Công chúa đi trước, Dương Ngự thừa ở
lại tập kích Doãn Duật từ phía sau. Trong khoảnh khắc đó, thanh trường kiếm của
Doãn Duật bỗng vung về phía sau, kề vào cổ y, lưỡi kiếm sắc bén đã cứa rách lớp
da cổ của y rồi, chỉ cần Doãn Duật hơi dùng sức một chút là có thể cắt đứt họng
y. Vậy mà sau khi nhìn rõ tướng mạo của người sau lưng, Doãn Duật lại thu kiếm
về.
Miệng phun ra một ngụm máu tươi, Doãn Duật loạng choạng quỳ
một chân xuống, dùng thanh kiếm đỡ tấm thân đang lắc lư chực ngã của mình, vậy
nhưng trong cặp mắt đen láy của y không hề có sự căm hận. Y vốn là người thông
minh, trong khoảnh khắc đó đã hiểu ra ngay ý đồ của Dương Ngự thừa… Dương Ngự
thừa muốn giúp nàng tái sinh, không làm Lưu Lệnh Viên nữa!
“Đại nhân!” Bên tai lại vang lên tiếng gọi của gã thị vệ,
Dương Ngự thừa giật mình bừng tỉnh. Trước mắt là một mảng trắng xám mịt mờ, đám
thị vệ đã lặng lẽ nghỉ ngơi trên mặt đất. Chuyện đêm đó đã qua lâu rồi nhưng
với Dương Ngự thừa, nó như vẫn rành rành trước mắt. Võ công của y không phải là
tốt nhưng lại có thể đánh Doãn Duật trọng thương… Y vẫn còn nhớ khi Doãn Duật
ngã xuống, còn cười nói: “Như vậy rất tốt, ta rất yên tâm.”
Yên tâm? Không ngờ y lại nói là mình rất yên tâm!
Trên trán Dương Ngự thừa lấm tấm mồ hôi lạnh, khi đó, nếu
không vì sợ đám binh sĩ Nam Việt sắp đuổi tới, y nhất định sẽ không đi ngay.
Doãn Duật vẫn còn sống ư? Liệu y có khai Công chúa đã đi đâu
không?
“Đại nhân, ngài không sao chứ?” Gã thị vệ lo lắng hỏi.
Dương Ngự thừa chậm rãi lắc đầu, nhảy từ trên lưng ngựa
xuống, lại nghe gã thị vệ hỏi: “Sao đại nhân không hỏi Công chúa muốn đi đâu?
Như thế lúc quay về cũng tiện ăn nói với Hoàng thượng.”
Dương Ngự thừa lại nói: “Không cần.” Khi đưa nàng đi, y đã
né tránh tai mắt của tất cả mọi người, ý của Hoàng thượng là muốn nàng được an
toàn, rời xa mọi sự phân tranh, cách duy nhất để làm được điều đó là không để
cho ai tìm được nàng, gây nguy hiểm cho nàng. Chỉ khi ngay cả bọn họ cũng không
biết Công chúa đã đi đâu, đó mới là cách an toàn nhất đối với Công chúa.
Một đám ngự y nối đuôi nhau đi ra, Tôn Liên An vẫn đứng hầu
trước long sàng. Hoàng đế Nam Việt nửa mê nửa tỉnh, chừng nửa canh giờ sau mới
nghe thấy giọng nói già nua vọng ra từ phía sau bức màn: “Trẫm muốn gặp Thế
tử.”
Tôn Liên An giật mình tỉnh táo trở lại, vội cúi đầu nói:
“Hoàng thượng, hiện giờ Thế tử gia thương tích cũ mới đầy mình, thậm chí còn
không thể xuống giường!”
“Vậy hãy cho người khiêng y đến trước giường của trẫm!”
Trong giọng nói âm trầm của Hoàng đế Nam Việt toát lên một nỗi phẫn nộ tột
cùng. Lúc n