
khiến Lệnh Viên dần lún sâu, không sao rút ra
được nữa.
Trong một năm thì có tới gần nửa năm Tô Tố ở Liêu Châu với Tô
phu nhân, còn tam tiểu thư Tô Anh là con vợ lẽ của Tô Thái phó, ngoài dịp Thanh
minh, Đoan ngọ sẽ không tới nơi này. Sống cùng với Tô Tố, Lệnh Viên càng thêm
ngưỡng mộ và yêu mến nữ tử này, trên người nàng ta toát ra một vẻ điềm đạm mà
thoát tục, đoan trang mà tao nhã. Hơn nữa, nàng ta còn rất thông minh, mỗi lời
nói, cử chỉ đều thể hiện rõ tài trí.
Ba ngày đã trôi qua, người Lệnh Viên đợi vẫn chưa đến.
Tô phủ gửi thư tới, nói rằng Tô Thái phó muốn Tô Tố lập tức
quay về Khâm Châu, còn dặn nàng nhất định phải đưa Tô phu nhân theo.
“Tốt quá rồi! Huyên Nhi, nếu cha con biết con đã quay về,
nhất định cũng sẽ vui mừng giống mẹ!” Tô phu nhân xưa nay không muốn rời khỏi
phủ cũ ở Liêu Châu nhưng vì bây giờ “con gái” đã quay về, cuối cùng bà cũng
chịu rời đi.
Tô Tố thở phào một hơi nhưng lại thấy sắc mặt Lệnh Viên có
vẻ nặng nề, bèn ngoảnh đầu sang nói với Tô phu nhân: “Mẹ, mẹ hãy đi dặn dò đám
a hoàn sắp xếp đồ đạc trước đi, con có mấy lời muốn nói với nhị muội.”
“Được, được.” Tô phu nhân tươi cười bước ra khỏi phòng.
Giữa mùa đông, lá cây trong sân đều rụng hết, chỉ có mấy gốc
lạp mai nơi góc tường là vẫn còn tươi tốt. Cửa phòng được đóng chặt, lớp màn sa
ngăn hết hơi lạnh ở bên ngoài, từ trong chiếc lò hương nạm vàng tỏa ra từng làn
khói thơm dịu nhẹ.
Giọng nói của Tô Tố đã nhỏ đi nhiều, nàng ta gọi Lệnh Viên
là “Huyên Nhi”, từ sau hôm đó, nàng ta vẫn luôn gọi nàng như vậy, như thể Lệnh
Viên thật sự là nhị muội của nàng ta: “Hôm đó cô bảo ta đừng hỏi chuyện của cô,
ta đã không hỏi. Nhưng ta biết, những ngày qua cô vẫn luôn đợi người nào đó.
Người mà cô đợi không tới, có phải là đã xảy ra chuyện gì không?”
Ở với nhau mấy ngày, sự đề phòng với Tô Tố đã giảm đi rất
nhiều, Lệnh Viên không hề phủ nhận: “Ta không rõ.”
Thấy nàng tỏ ra buồn bã, Tô Tố liền lớn gan nói: “Vậy chi
bằng cô hãy theo ta tới Khâm Châu. Cha ta quen biết rất nhiều người, chỉ cần là
chuyện ở Nam Việt, muốn hỏi thăm không phải là chuyện khó, dù gì cũng tốt hơn
là một mình cô ở lại nơi này.”
Lệnh Viên cúi đầu, có chút do dự.
Sau một thoáng im lặng, chợt nghe Tô Tố nói tiếp: “Người mà
cô đợi chính là Thế tử của Hạ Hầu gia.”
Từng câu, từng chữ như muốn phá tan trái tim hờ hững của
Lệnh Viên. Nàng đột nhiên ngước lên, nhìn đăm đăm vào Tô Tố, thấy sắc mặt nàng
ta không đổi, vẫn tươi cười điềm đạm: “Ta thực không có ý thăm dò tâm sự của
cô, chỉ là hôm đó, Anh Anh có nhắc tới chuyện này, cho nên ta mới liên tưởng
đến thôi.”
Lệnh Viên từ bỏ thân phận công chúa chính là dùng kế “kim
thiền thoát xác”, mục đích hẳn là để được ở bên Doãn Duật? Tô Tố lại nở nụ
cười, xem ra Hoàng thượng cũng bị giấu giếm chuyện này, còn nàng thì lại may
mắn biết được.
Sắc mặt Lệnh Viên trở nên gượng gạo, Tô Tố lại nắm lấy bàn
tay nàng, nói: “Đây chỉ là phán đoán của ta thôi, nếu cô không thừa nhận, ta
cũng sẽ không coi là thật. Thế tử là học trò của cha ta, nếu cô muốn biết tin
tức về Ký An Vương phủ, hãy theo ta về Khâm Châu!”
Tròng mắt Lệnh Viên hơi co rút, tất nhiên nàng muốn biết,
muốn biết vô cùng!
“Nhưng…”
“Ta biết cô lo lắng điều gì.” Tô Tố tươi cười ngắt lời nàng.
“Nếu người cô đợi đến Liêu Châu mà không tìm được cô, tất nhiên sẽ tới Khâm
Châu ở ngay gần với Liêu Châu để tìm kiếm. Hơn nữa, ta cũng không giấu cô, ta
thực sự mong cô có thể đi cùng ta, bởi nếu cô không đi, mẹ ta nhất định cũng sẽ
không chịu đi. Bà đã thật sự coi cô là con gái rồi.”
Câu nói ấy đã đánh trúng vào chỗ yếu đuối nhất trong trái
tim Lệnh Viên, Tô phu nhân coi nàng là con gái, nàng cũng đâu phải không thật
lòng coi bà là mẹ mình? Chỉ là… “Nhưng ta không phải là Tô Huyên.”
Tô Tố vui vẻ cười, nói: “Đây không phải vấn đề gì nghiêm
trọng. Cô đã nói không muốn làm công chúa nữa, vậy thân phận Tô nhị tiểu thư
này há chẳng phải rất hợp để cô thay hình đổi dạng hay sao? Trong Tô phủ chỉ có
mình Anh Anh là biết cô, nhưng cô yên tâm, có ta ở đây, nó sẽ không dám nói gì đâu.”
Tô Tố là người thông minh hiếm có, hơn nữa lại suy nghĩ cho
Lệnh Viên hết sức chu toàn, bây giờ dù nàng có muốn không đồng ý cũng không
được.
Tô phu nhân hết sức vui mừng, mấy ngày nay bệnh tình của bà
dường như đã khỏi hẳn, khi nói chuyện thực chẳng khác người bình thường. Bà
thường xuyên kéo tay Lệnh Viên, tán gẫu về những chuyện hồi nhỏ của Tô Huyên,
mấy điều này Tô Tố đều đã lén kể với nàng cho nên Tô phu nhân lại càng tin rằng
người trước mặt chính là đứa con gái mất tích đã lâu của mình.
“Cha con nôn nóng muốn chúng ta quay về như thế, rốt cuộc là
có chuyện gì?” Tô phu nhân đột nhiên hỏi Tô Tố.
Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên mẹ hỏi tới chuyện của
cha. Tô Tố khẽ nở nụ cười, nắm tay bà nói: “Cha không nói rõ trong thư. Nhưng
dù sao bây giờ nhị muội cũng quay về rồi, đằng nào mẹ chẳng phải trở lại Khâm
Châu.”
Tô phu nhân đưa mắt nhìn hai cô con gái, vui vẻ cười, nói:
“Cũng đúng, bây giờ cả nhà ta đoàn tụ, tất nhiên mẹ muốn ở cùng một