XtGem Forum catalog
Đế Hoàng Phi

Đế Hoàng Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328441

Bình chọn: 8.5.00/10/844 lượt.

chỗ với các

con.”

Khi Anh Tịch tỉnh lại thì đã là chiều tối, trên giường trống

trải, không thấy Doãn Duật đâu. Thị không khỏi cả kinh, vội đưa tay sờ thử,

trên chiếc chăn gấm chẳng còn chút ấm áp nào. Thị lại đưa mắt ngó nhìn bốn phía

xung quanh, lúc này trong phòng chỉ có ngọn đèn lưu ly là đang tỏa ra những tia

nắng dịu nhẹ.

Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, Anh Tịch kéo một ả a hoàn đang đi

ngang qua, hỏi: “Thế tử gia đâu?”

Quãng thời gian này, Anh Tịch ở tại vương phủ, đám người

dưới trong phủ biết thị có thân phận đặc biệt nên hết sức khách sáo với thị.

Lúc này, nhìn thấy thị nôn nóng như vậy, ả a hoàn bèn cười, đáp: “Cô nương đừng

nôn nóng, Thế tử gia tới thư phòng của Vương gia, cô nương cứ đợi một lát.”

Ả a hoàn cáo lui. Anh Tịch ngước nhìn, trong thư phòng của

Ký An Vương gia vẫn sáng đèn, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy hai bóng người

chiếu lên lớp giấy dán cửa sổ.

“Con nói cái gì? Trước khi chết, Dận Vương đã nói như vậy

sao?” Sắc mặt Ký An Vương gia hết sức nặng nề, nhìn đăm đăm vào Doãn Duật, trầm

giọng hỏi.

Doãn Duật khẽ cười nhăn nhó, đáp: “Con cũng không rõ tại sao

y lại nói như vậy.”

Trên khuôn mặt Ký An Vương gia lộ ra nét hoang mang. Bên

dưới ống tay áo rộng, mười ngón tay siết chặt lại, khẽ run rẩy. Nếu không phải

Dận Vương đã biết thân thế thực sự của Doãn Duật, tại sao lại nói ra những lời

như thế? Có điều, sao hắn lại biết được? Ký An Vương gia ngẩn ngơ ngẫm nghĩ,

trán lấm tấm mồ hôi. Thực ra, bây giờ Dận Vương có biết hay không cũng chẳng

còn quan trọng nữa, tình hình xấu nhất là hắn đã nói chuyện này với người khác.

Hoàng thượng!

Ký An Vương gia thầm kinh hãi, những sợi gân xanh trên trán

không ngừng nảy lên nảy xuống.

Thấy ông không nói gì, Doãn Duật bèn hít sâu một hơi, thấp

giọng nói: “Hôm nay con tìm phụ thân là muốn xin phụ thân cho phép con được rời

kinh.” Y vì vết thương trên người nên đã mất quá nhiều thời gian, bây giờ quả

thực không thể chờ đợi thêm nữa! Dương Ngự thừa đã có ý muốn giết y, có lẽ kế

hoạch cũ kia cũng đã thay đổi và bây giờ Lệnh Viên không còn đợi y ở Liêu Châu,

nhưng bất kể thế nào y cũng phải đến đó!

Ký An Vương gia vốn đang hết sức lo lắng khi nghĩ về thân

thế của Doãn Duật, chợt nghe y nói tới hai chữ “rời kinh”, bèn giật mình tỉnh

táo trở lại: “Con… con nói cái gì?”

“Con muốn rời kinh.” Y ngẩng đầu lên, nói chậm rãi từng chữ

một.

Vết thương cũ của y còn chưa lành đã phải chịu thêm vết

thương mới, sau khi nghỉ ngơi nửa tháng, hiện cơ thể vẫn yếu ớt vô cùng, nhưng

y quả thực không thể chờ đợi thêm nữa.

Ký An Vương gia đứng cạnh cửa sổ hồi lâu, cuối cùng hỏi:

“Hôm đó, Hoàng thượng triệu con vào cung đã hỏi những gì?”

Doãn Duật kinh ngạc nhìn ông: “Không phải con đã nói với phụ

thân rồi sao?”

“Phụ thân muốn nghe con nói lại một lần nữa, thật tỉ mỉ!”

Nói lại? Nói lại thì không phải vẫn chỉ là mấy câu đó hay

sao?

Ký An Vương gia chăm chú lắng nghe, sắc mặt nặng nề không hề

có vẻ dịu đi.

Anh Tịch đứng ở cửa, chăm chú nhìn về phía thư phòng ở đằng

xa. Không lâu sau, cửa thư phòng được mở ra, Vương gia gọi một gã gia đinh vào.

Sau đó, Vương phi cũng tới, mãi đến lúc này Anh Tịch mới cảm thấy sự việc có

chút quái lạ.

Ngay đến Doãn Duật cũng cảm thấy kinh ngạc, phụ thân và mẫu

thân đều đồng ý cho y đi, hơn nữa còn không hỏi xem y đi đâu. Doãn Duật vốn còn

cảm thấy bản thân bất hiếu, đang không biết phải giải thích thế nào nhưng thấy

cha mẹ như vậy, y nhất thời chẳng thể nói được lời nào.

Y không mang theo quá nhiều hành lý. Hai mắt Ký An Vương phi

đỏ hoe, dặn dò y nhất định phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Anh Tịch đi theo y rời

kinh cũng không khiến ai cảm thấy ngạc nhiên.

“Mẹ, sao mẹ lại không vui?” Tô Anh đẩy cửa phòng của nhị phu

nhân ra, nhỏ giọng hỏi.

Sắc mặt nhị phu nhân hết sức khó coi, nhìn thấy sau lưng con

gái mình không có người nào mới nhỏ giọng nói: “Đại phu nhân sắp về rồi, mẹ làm

sao vui mừng cho nổi?”

Tô Anh lè lưỡi, nắm lấy bàn tay bà ta, cười nói: “Dù mẹ cả

có về, cha vẫn giao mọi việc trong phủ cho mẹ quản lý mà. Sức khỏe mẹ cả vốn

không tốt, mẹ cũng không phải là không biết điều này, có gì mà lo lắng chứ?”

“Nói thì nói vậy nhưng…” Nhị phu nhân thở dài một tiếng,

chợt nghe từ bên ngoài vọng vào những tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó, một

ả a hoàn dừng chân ngoài cửa, nói: “Nhị phu nhân, tam tiểu thư, đại phu nhân

sắp về đến nơi rồi, lão gia mời mọi người ra ngoài đấy!”

Sắc mặt nhị phu nhân vẫn không được tốt lắm, Tô Anh kéo bà

ta đứng dậy, cười nói: “Thực ra, mẹ cả rất tốt, mỗi lần con tới khu phủ cũ ở

Liêu Châu, bà ấy đều rất hiền từ, mẹ đừng lo lắng quá!”

Hai mẹ con cùng bước ra ngoài, thấy đám gia đinh, a hoàn đều

vội vã đi về phía tiền sảnh. Tô phu nhân đã hơn mười năm không về Tô phủ ở Khâm

Châu, xem ra Tô Thái phó rất để tâm tới chuyện này.

Xe ngựa chậm rãi đi qua con đường ồn ào náo nhiệt tiến về

phía Tô phủ, Lệnh Viên bất giác nắm chặt hai tay. Tô Tố lén vỗ nhẹ lên mu bàn

tay nàng, khẽ nở nụ cười an ủi: “Đừng sợ!”

Tô phu nhân đưa mắt nhìn hai đứa con gái của m