
u lên
kinh hãi, lúc này bờ eo thon của nàng đã bị ôm chặt lấy rồi, đang dán sát vào
lồng ngực rắn chắc của hắn. Hắn cúi đầu xuống hôn lên bờ môi thơm tho quyến rũ
của nàng, vừa thở dốc vừa nói: “Kiếp này, chỉ có nàng là không phụ ta!”
Tô Tố mở to đôi
mắt nhìn hắn… Đúng, nàng nhất định sẽ không phụ hắn!
Mấy ả cung nữ tay
bưng khay đựng vội vã đi từ trong phòng ra ngoài.
Phía sau bức màn
che, những tiếng ho ngắt quãng vang lên liên tiếp. Tôn Liên An cúi đầu đứng hầu
bên ngoài, thấp giọng nói: “Hoàng thượng, chi bằng hãy nghỉ ngơi một chút thì
hơn.”
Hoàng đế Đại Việt
ngồi tựa lưng vào tấm đệm mềm, đột nhiên hỏi: “Nghe nói lần này đi Thịnh Kinh,
Lão nhị còn mang theo cả nhị tiểu thư của nhà họ Tô?”
Tôn Liên An
thoáng ngẩn người, một lát sau mới gật đầu đáp: “Lão nô cũng có nghe nói.”
Hoàng đế Đại Việt
im lặng không nói gì, ngẩn ngơ nhìn nóc màn mạ vàng phía trên đỉnh đầu. Tôn
Liên An đánh bạo hỏi: “Hoàng thượng… cảm thấy không tốt sao?”
Hoàng đế Đại Việt
không trả lời, đột nhiên lại hỏi: “Thế tử và trắc phu nhân sau khi rời kinh vẫn
chưa quay lại sao?”
Tôn Liên An khẽ
gật đầu: “Dạ phải, có điều chắc cũng sắp về rồi.”
Hoàng đế Đại Việt
nói: “Gọi Ký An Vương vào cung đi. Trẫm thấy buồn phiền quá, muốn tìm người
đánh cờ.”
Lão thái giám
vâng lời lui đi.
Một chiếc xe ngựa
chậm rãi rời thành. Quãng thời gian này Dương Dĩnh rất ít khi gặp được Doãn
Duật, bây giờ gặp rồi, thấy sắc mặt y tiều tụy, liền ân cần hỏi han mấy câu.
Doãn Duật chỉ trả
lời qua loa, không hề muốn nói nhiều.
Dương Dĩnh lại
hỏi y: “Chàng đã tìm thấy Anh Tịch cô nương chưa?”
Trên đường đi tới
Thịnh Kinh, Doãn Duật không hề gặp Anh Tịch, cũng chẳng rõ lúc này thị đang ở
đâu. Bởi vì chuyện của Lệnh Viên, y không có thời gian để tâm tới việc khác,
lúc này nghe Dương Dĩnh hỏi bèn dằn lòng trả lời: “Cô ấy chết rồi.”
Chuyện của y và
Anh Tịch vốn là một sai lầm, hai bên không hề yêu nhau, chi bằng lần này để thị
đi luôn, từ nay về sau không quay lại nữa.
Dương Dĩnh không
khỏi cả kinh, rốt cuộc không dám hỏi thêm điều gì.
Xe ngựa đột nhiên
dừng lại bên ngoài thành. Dương Dĩnh thấy y đứng dậy bước ra ngoài, bèn vội vén
rèm xe lên, lập tức nhìn thấy trước mặt còn có một chiếc xe ngựa khác cũng vừa
dừng lại. Doãn Duật lúc này đã nhảy xuống xe, ngoảnh đầu nhìn thấy Dương Dĩnh
bèn ngăn nàng nhảy xuống: “Nàng không cần phải xuống xe, chúng ta sẽ về kinh
ngay bây giờ đây.”
Về kinh? Y không
ngồi cùng một xe với nàng sao? Dương Dĩnh nôn nóng hỏi: “Trong xe đó là ai vậy?
Nàng thấy y nở nụ
cười, dịu dàng nói: “Tô Huyên.”
Tô Huyên? Nhị
tiểu thư của nhà họ Tô?
Dương Dĩnh thấy
rất ngạc nhiên, sao y lại ở cùng một chỗ với Tô nhị tiểu thư chứ? Chuyện này
rốt cuộc là như thế nào?
Bao nhiêu điều
nghi vấn chất chứa trong lòng, nàng muốn hỏi, nhưng lại không biết phải bắt đầu
hỏi từ đâu. Doãn Duật sớm đã nhìn thấu tất cả, bèn nói: “Ta đã đồng ý yêu cầu
của nàng, và nàng cũng từng hứa sẽ không hỏi tới chuyện của ta.”
Dương Dĩnh ngẩn
ngơ nhìn y trèo lên một chiếc xe ngựa khác, bất giác gượng cười. Kể từ lúc nói
ra điều kiện với y, nàng đã mất đi quyền được hỏi tới chuyện của y rồi.
Rèm xe buông
xuống, Lệnh Viên vẫn chưa tỉnh.
Doãn Duật ngồi
xuống bên cạnh nàng, năm ngón tay đan vào năm ngón tay nàng. Sau này, cho dù là
nơi chân trời góc bể, y và nàng cũng sẽ không bao giờ chia tách nữa!
“Doãn Duật…”
Giữa đêm, Lệnh
Viên đột nhiên tỉnh lại, Doãn Duật vẫn ở bên nàng. Cứ mỗi lần nàng gặp nguy
hiểm, y đều xuất hiện bên cạnh. Bây giờ nàng đã chẳng còn gì nữa rồi, y vẫn
không vứt bỏ nàng.
“Ta ở đây.” Y vừa
nói vừa nắm chặt lấy bàn tay nàng. Chỉ có những lúc nàng hôn mê y mới dám rời
đi một chút, bởi y sợ khi vắng y nàng sẽ lại làm tổn thương tới bản thân.
Ngón tay nàng hơi
động đậy, chợt vô ý chạm vào lớp vải băng bó trên cổ tay y. Ống tay áo rộng vừa
khéo che đi nơi đó, phải tới tận lúc này nàng mới phát hiện ra vết thương trên
cổ tay y.
“Sao lại như
vậy?”
Nàng cau mày nhìn
y, y cũng chăm chú nhìn nàng. Nếu là ngày trước, y nhất định sẽ không nói thực
với nàng, nhưng hôm nay mọi chuyện đã khác. Y dứt khoát cởi luôn áo ra, cầm lấy
bàn tay nàng ấn lên vết sẹo hết sức rõ ràng trên bụng mình: “Nhát kiếm này là
ta chịu thay nàng, còn có nhát trâm này nữa…” Rồi y tháo lớp vải băng bó trên
cổ tay xuống, để lộ ra vết thương đáng sợ bên trong. Bao nhiêu dao cùng đâm vào
một chỗ, sớm đã sâu tới tận xương. Y vẫn hờ hững nói: “Đây cũng là vì cứu nàng.
Kiều Nhi, bây giờ nàng có còn coi rẻ bản thân, làm tổn thương tới bản thân nữa
không?”
Ngón tay nàng run
lên dữ dội, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi.
Y thở dài nhìn
nàng: “Nàng trách ta ích kỷ hay thế nào cũng được, ta chỉ mong nàng sống tiếp.
Y cũng hy vọng nàng sống tiếp, chỉ cần nàng bình yên sống tiếp, dù y ở dưới
Suối Vàng chắc cũng yên tâm.”
Thế Huyền sao? Y
không hận nàng sao?
“Ta hứa với nàng,
từ nay về sau sẽ không để nàng phải chịu ấm ức nữa!”
“Huynh, huynh
không ghét bỏ muội sao?”
Nơi đáy mắt y ánh
lên một tia kiên định: “Chỉ cần nàng