
nhân, con còn định làm việc theo cảm tính nữa hay sao?”
Giang sơn gấm
vóc, ba ngàn giai nhân, đây là thứ mà các hoàng tử của bao nhiêu triều đại dốc
hết sức lực để mong có được. Lúc này, nó được Hoàng đế Đại Việt nói ra một cách
nhẹ nhàng biết mấy, nhưng ý tứ bên trong lại hết sức rõ ràng: sau khi lão trăm
tuổi về trời, Khánh Vương sẽ là kẻ kế thừa giang sơn Đại Việt!
Trong cặp mắt
trầm lắng của Khánh Vương dậy lên một gợn sóng nhẹ nhàng, nhưng trên khuôn mặt
lại chẳng có nét cười nhẹ nhàng nào cả.
Trước đây, trong
ngự thư phòng của Bắc Hán, hắn lần đầu tiên cầu thân nàng trước mặt Thiếu đế,
bị cự tuyệt; lần đầu gặp mặt ở Mặc Lan biệt viện, nàng bảo hắn chờ nàng, nhưng
lại nuốt lời; về sau, hắn rốt cuộc đã trì hoãn được thời gian thành thân giữa
nàng và Dận Vương, khiến Dận Vương rơi vào vòng vây mà chết. Đưa mắt nhìn khắp
thiên hạ này, còn ai có thể thay thế vị trí của hắn ở bên cạnh nàng?
Giờ đây, không
ngờ lại hời cho Hạ Hầu Quân!
Hắn không cam tâm! Rất không cam tâm!
Chỉ là, mảnh giang sơn gấm vóc trước mắt đã
khiến hắn phải nhẫn nhịn suốt bao nhiêu năm rồi, chẳng lẽ lại thật sự từ bỏ chỉ
vì một nữ nhân sao?
Cánh cửa làm bằng gỗ đàn hương được khép
hờ, bóng dáng Tô Tố biến mất sau khe cửa. Sau khi Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn,
Lệnh Viên liền dọn về ở trong Tô phủ, Tô Tố đã lâu lắm rồi không nói chuyện với
nàng. Nàng ta đuổi hết tất cả người dưới đi xa, chỉ để lại một mình Phương Hàm
canh chừng bên ngoài.
Vết thương trên người Lệnh Viên gần như đã
khỏi hẳn. Hôm đó Doãn Duật quay về cười nói với nàng, Hoàng thượng đã ban hôn
cho bọn họ, nàng nhìn thấy y rõ ràng là đang vui mừng nhưng bản thân thì lại
khó có thể nở nụ cười.
“Mấy thứ đồ dùng trong hôn lễ mà mẹ chuẩn
bị cho muội đâu rồi, ta vừa hay đang rảnh nên tới xem xem.” Tô Tố ngồi xuống
cạnh nàng, đặt bát thuốc trong tay qua một bên. “Ngày thành thân gần tới rồi,
muội phải mau mau tĩnh dưỡng cho thân thể khỏe lại mới được.”
Lệnh Viên hờ hững đưa mắt nhìn Tô Tố: “Cô
không hận ta?”
Trong cặp mắt trong veo của Tô Tố ngợp một
nét cười hiền dịu: “Muội lại nói bừa rồi. Muội là muội muội của ta, cái gì mà
hận với không hận chứ!”
Nàng ta không hận nhưng Lệnh Viên lại hận.
Hận Khánh Vương hủy nhà, diệt nước của nàng, còn giết hại tất cả những người mà
nàng quan tâm! Nhưng Tô Tố là ân nhân của nàng, mà nàng ta lại được gả cho
Khánh Vương…
Lệnh Viên chậm rãi cụp mắt, chẳng nói lời
nào.
“Thế tử gia!” Từ bên ngoài vọng vào giọng
nói của ả a hoàn.
Doãn Duật đẩy cửa phòng ta, nhìn thấy Tô Tố
cũng ở trong đây, liền thoáng ngây ra một chút. Tô Tố cũng là người hiểu
chuyện, bèn đứng dậy cáo từ rời đi.
“Sao huynh lại tới đây?” Lệnh Viên ngước
mắt lên nhìn y.
Y khẽ nở nụ cười, đoạn bước tới thấp giọng
nói: “Mau uống thuốc đi, rồi ta dẫn nàng tới một nơi.”
“Nơi nào?”
“Nàng đừng hỏi, cứ tới đó rồi khắc biết.”
Lệnh Viên theo y rời khỏi phủ, xe ngựa chạy
ra ngoài thành. Lại đi thêm một đoạn nữa, xe ngựa liền rẽ vào một con đường nhỏ
hoang vu hẻo lánh, xung quanh cỏ dại mọc đầy, dường như đã lâu lắm rồi không có
người đi. Nơi tận cùng của con đường có một ngôi mộ cô quạnh lẻ loi, không có
bia đá, cũng chẳng có văn bia.
Doãn Duật đỡ Lệnh Viên xuống xe. Nhìn thấy dáng
vẻ ngạc nhiên của nàng, cặp mắt y ánh lên những tia sâu thẳm, đoạn trầm giọng
cất tiếng: “Ta đã nói là sẽ nói với nàng về nỗi khổ tâm của ta.”
Ánh mắt nhìn về phía ngôi mộ trước mặt,
Lệnh Viên thấp giọng hỏi: “Đây là ai?”
Sắc mặt Doãn Duật trở nên nhợt nhạt: “Phụ
thân ta, cũng là Lương Vương năm xưa đã bị tru diệt vì tội phản loạn.”
Trái tim nhất thời tắc nghẹn, Lệnh Viên chỉ
cảm thấy đầu ngón tay lạnh toát. Nàng ngoảnh đầu nhìn sang nam tử bên cạnh bằng
ánh mắt kinh hãi, rồi buột miệng thốt lên: “Doãn Duật, huynh nói bậy cái gì
thế?”
Y nhíu chặt đôi hàng lông mày lại, sau đó
bèn kéo nàng qua cùng ngồi luôn xuống đất.
Năm xưa Ký An Vương gia và Lương Vương vốn
là huynh đệ sinh tử, một văn một võ, đánh khắp bốn phương không đối thủ. Hoàng
đế Đại Việt tuy cũng có cái tình huynh đệ với họ nhưng lại không hiểu được tình
cảm giữa Ký An Vương gia và Lương Vương. Có mấy lần nếu không nhờ Lương Vương,
Ký An Vương gia sớm đã chết trên chiến trường rồi. Đây cũng chính là nguyên
nhân tại sao về sau Ký An Vương gia lại bằng lòng bỏ ra cái giá lớn như vậy để
đi cứu dòng máu cuối cùng của Lương Vương phủ.
“Cho nên nàng hãy yên tâm mà thành thân với
ta! Ta không hề sợ lão!” Y nhìn nàng bằng ánh mắt kiên định.
Sắc mặt trở nên trắng bệch, từ trong cặp
mắt Lệnh Viên toát ra một vẻ khó tin, tại sao lại như vậy… Không ngờ y lại là con trai của Lương
Vương! Nàng rốt cuộc đã hiểu ra tại sao Dận Vương lại đối xử với y như thế, tại
sao Hoàng đế Đại Việt lại phái người giám sát y, thì ra đều là những nguyên
nhân này!
“Hoàng thượng đã
biết rồi sao?”
Doãn Duật lắc đầu
đáp: “Lão chắc còn chưa biết. Chuyện này phụ thân ta biết, sư phụ ta cũng
biết.”
“Tô Thái phó?”
“Trong cái đêm mà
Nhị công tử nhà họ Hạ Hầu chết vì trọng bệnh năm đó, sư phụ ta cũng ở