
trong
vương phủ. Tuy ông không biết việc của ta nhưng lại biết rằng nhị công tử của
nhà họ Hạ Hầu đã chết rồi. Thêm vào đó, về sau lại xảy ra chuyện con trai thứ
của Lương Vương bị đại ca ta chặn giết, sư phụ tất nhiên có thể đoán ra được
nội tình.”
“Thế cho nên Tô
Thái phó mới cáo lão hoàn hương, mục đích chính là để giấu bí mật này?”
“Phải.” Có điều
sự đời khó đoán, không ngờ Hoàng đế Đại Việt lại hạ chỉ triệu Tô Thái phó về
kinh.
Còn Doãn Duật, dù
biết rõ mình là con trai của Lương Vương nhưng cũng không thể nhận tổ quy tông,
ngay đến ngôi mộ này cũng không thể thường xuyên đến thăm, chỉ sợ gây sự chú ý
với Hoàng đế Đại Việt.
“Tham kiến Hoàng
thượng! Hoàng thượng vạn tuế!”
Tất cả mọi người
trong Tô phủ đều ra ngoài nghênh đón Hoàng đế Đại Việt, Tôn Liên An dìu lão
bước về phía trước. Tô Thái phó vội vàng đi theo, thấp giọng nói: “Long thể của
Hoàng thượng đang không được khỏe, sao lại đột nhiên đến phủ của thần như thế?”
Hoàng đế Đại Việt
ngồi xuống ghế, rồi mới uể oải cất tiếng: “Lần này ông về kinh, trẫm vẫn chưa
từng rời cung lần nào. Hôm nay có thời gian rảnh, trẫm muốn đến đây thăm ông
một chút.” Lão lại ho lên mấy tiếng, rồi cau mày hỏi: “Nhị tiểu thư nhà ông
đâu?”
Tô Thái phó vội
nói: “Bẩm Hoàng thượng, Huyên Nhi ra ngoài rồi.”
“Ra ngoài?” Hoàng
đế Đại Việt dường như có chút kinh ngạc, sau đó chợt khẽ cười: “Trẫm muốn gặp
cô bé này một chút nhưng xem ra tới không đúng lúc rồi.”
Một nữ tử có thể
khiến Lão nhị phải để tâm như vậy, rốt cuộc là người thế nào? Hoàng đế Đại Việt
tuy đã ban hôn cho nàng và Doãn Duật nhưng trong đáy lòng vẫn tò mò muốn gặp
mặt một lần cho biết.
Vẻ mặt Tô Thái
phó thoáng hiện một tia khác thường. Thân phận của Lệnh Viên ông sớm đã đoán ra
được một chút, mà Hoàng đế Đại Việt chắc chắn sẽ nhận ra Lệnh Viên, cho nên
không thể để cho bọn họ gặp mặt được. Ông liền cười trừ nói: “Hoàng thượng đích
thân đên đây, thực đúng là niềm vinh hạnh lớn cho Huyên Nhi. Chỉ là hôm nay nó
đã cùng a hoàn tới ngôi chùa ở ngoại thành để dâng hương rồi, e là không thể về
sớm được.”
“Vậy sao?” Hoàng
đế Đại Việt xem ra có chút thất vọng.
Tô Thái phó ngồi
trong sảnh nói chuyện với Hoàng đế Đại Việt thêm một lúc, bỗng từ bên ngoài sân
thấp thoáng vọng vào tiếng tranh cãi ồn ào.
Tô Anh giận dỗi
nói với Tô Tố: “Tại sao lại không để muội ra ngoài? Dù sao mọi người cũng chẳng
ai để tâm đến muội, muội không nghĩ đến Quân ca ca nữa còn không được sao? Cứ
để muội tùy tiện kiếm một người rồi lấy luôn cho xong việc!”
Tô Tố thở dài
nói: “Muội lại như thế rồi, còn không mau về phòng đi. Hôm nay Hoàng thượng cũng
ở đây, đừng kêu gào ầm ĩ kẻo làm phiền đến thánh giá.”
“Hoàng thượng?
Muội còn đang định đi tìm Hoàng thượng nhờ phân xử đây!”
Tô Tố hơi cau
mày: “Mau về phòng!” Dứt lời nàng bèn chụp lấy bàn tay Tô Anh, dùng sức kéo Tô
Anh về phòng.
Hoàng đế Đại Việt
khẽ cười: “Từ lâu đã nghe nói tam tiểu thư nhà ông không sợ trời không sợ đất,
trẫm thực muốn nghe xem cô bé này định nhờ trẫm phân xử điều gì.”
Tô Thái phó gượng
cười, nói: “Hoàng thượng đừng nghe nó nói bừa. Nó chẳng qua chỉ là một tiểu nha
đầu thôi, đã biết cái gì đâu.”
Hoàng đế Đại Việt
quả nhiên không để tâm tới việc này nữa.
Tô Anh bị Tô Tố
mang về phòng nhưng vẫn còn chưa chịu yên. Tô phu nhân và nhị phu nhân nghe
thấy cũng đều đi cả tới.
Tô Anh ngồi bên
mép giường khóc lóc: “Muội mặc kệ, muội cứ muốn tìm một người rồi tùy tiện lấy
đấy thì đã sao nào?”
Nhị phu nhân giận
dữ đẩy mạnh nàng một cái, mắng: “Con nói bừa cái gì đấy!”
Tô Anh chẳng hề
có vẻ sợ mẹ mình: “Con nói gì mà mẹ bảo là nói bừa chứ?”
Tô Tố khẽ lắc
đầu, đứng dậy đỡ Tô phu nhân ra ngoài: “Mẹ… mẹ hãy về phòng trước đi.”
Tô phu nhân thấp
giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Tô Tố thở dài
nói: “Chẳng biết nó quen ở đâu một vị thiếu gia con nhà thương nhân, cứ nhất
quyết đòi lấy người ta. Có lẽ nó cũng chỉ nổi hứng nhất thời, chờ vài ngày nữa
là sẽ bình thường trở lại thôi.”
Tô phu nhân nghe
vậy bèn khẽ gật đầu, đi theo Tô Tố trở về phòng: “Đúng rồi, Huyên Nhi đi đâu
rồi?”
“Huyên Nhi chắc
một lúc nữa là sẽ về thôi, mẹ cứ ở trong phòng chờ là được.”
Tô phu nhân và Tô
Tố đã đi xa nhưng vẫn còn thoáng nghe thấy tiếng Tô Anh kêu gào khóc lóc trong
phòng. Tô Tố lắc đầu tỏ vẻ bất lực, Tô Anh xưa nay vốn cả thèm chóng chán nhưng
lần này dường như khác với ngày trước khiến nàng không biết phải xử lý thế nào.
Cuối tháng Bảy,
Doãn Duật và Lệnh Viên thành thân.
Khi a hoàn đỡ
Lệnh Viên đi ra đến bên ngoài, khắp bốn phía xung quanh đã rền vang tiếng pháo
nổ. Lệnh Viên bái biệt Tô Thái phó và Tô phu nhân, khi cất bước đi, lại nghe có
người bẩm báo Khánh Vương đã tới. Lệnh Viên dừng chân, tiếng bước chân nam tử
đã tới gần, một đôi ủng màu đen viền vàng xuất hiện trong tầm mắt.
“Chúc mừng.”
Giọng hắn rất lạnh lùng, bên trong không có một chút vui mừng nào.
Lệnh Viên bất
giác nắm chặt đôi tay, sự căm hận ẩn giấu trong lòng cuồn cuộn trào dâng.
“Tiểu thư, nên ra
ngoài rồi, để lỡ thời gian thì không hay đâu.” Ả