
ồ
lô làm bằng ngọc bé xíu, khom người xuống: “Bần đạo trông hai vị thiếu gia phúc
khí đầy mặt, đôi bùa ngọc này xin tặng cho hai vị, coi như kết một mối lương
duyên với đạo gia”.
Tấn Ninh thò tay định nhận, nhưng Tấn Thù lại kéo ống tay nó
lại, ngửa mặt mà nói với ta rằng: “Đạo nhân ngươi lai lịch bất minh, tặng đồ
cho chúng ta, có phải muốn thứ gì đó hay không?”.
Ta cười ha hả: “Bần đạo nếu có thể tới tham gia pháp hội,
lai lịch đương nhiên phải rõ ràng, Đông Quận Vương phủ là chỗ người bình thường
có thể bước vào sao? Hai miếng ngọc này chỉ để kết mối lương duyên với đạo gia,
hoàn toàn không có mục đích gì. Nếu tiểu công tử thật sự muốn thưởng cho bần đạo
thứ gì đó”. Ta vuốt chòm râu, đưa mắt nhìn về phía bàn tay của Tấn Ninh, “Vậy
hãy tặng ống trúc kia cho bần đạo, tiểu công tử thấy sao?”.
Tấn Ninh ngó ống trúc trong tay, có vài phần lưu luyến không
nỡ cho đi, lại đưa mắt nhìn hồ lô ngọc trong tay ta, ngập ngừng do dự. Tấn Thù
chớp mắt, nhìnTấn Ninh, sau đó quay sang nói với ta: “Vậy lão đừng đòi ống trúc
nữa, ta thưởng cho lão cái này, đổi lại lão đưa hồ lô cho chúng ta, được
không?”.
Bàn tay nhỏ xíu của nó mò mẫm trong đai lưng, bàn tay nắm chặt
mở ra trước mặt ta. Bản tiên quân thấy miếng ngọc bội kia mà mở cờ trong bụng,
đúng là hôm nay vớ được món hời, không cần bỏ thêm công sức, đồ đã được người
dâng tới tận tay.
Ta nói, “Đa tạ tiểu công tử”. Sau đó lấy miếng đưa cho Tấn
Thù. Tấn Ninh vội la lên: “Ê, đã nói là hai cái cơ mà, sao giờ chỉ có một
cái?”.
Ta lắc đầu nói: “Lễ vật của vị công tử này thưởng cho bần đạo
chỉ đổi được một cái. Một đổi một, không phải là chuyện rất công bằng sao?”.
Tấn Ninh nói: “Mới nãy rõ ràng lão nói đồ này tặng không cơ
mà!!!”.
Ta lại vân vê chòm râu: “Ban nãy bần đạo nói tặng không,
nhưng giờ lại đổi ý, không muốn tặng không nữa”.
Tấn Ninh chun mũi lại, trừng mắt nhìn ta, Tấn Thù liền nhét
miếng bùa ngọc đeo vào tay nó: “Được rồi, đừng lằng nhằng với lão làm gì, dù
sao ta cũng không thích nó, cho ngươi đấy”.
Tấn Ninh lắc đầu quầy quậy, chìa ống trúc ra trước mặt ta:
“Cho lão, đưa cái kia đây”.
Bản tiên quân cười híp cả mắt: “Tiên tôn vô lượng, cảm ơn tiểu
công tử”. Đưa tay nhận ống trúc, sau đó trao miếng còn lại cho Tấn Ninh.
Tấn Thù nói: “Ngươi thích cái ống trúc đó, sao lại đưa cho
lão làm gì, ta không cần bùa ngọc này”.
Tấn Ninh lại nhét miếng bùa vào tay nó, “Thứ đổi bằng đồ của
ngươi để ta giữ, thứ đổi bằng đồ của ta để ngươi giữ. Dù sao hai thứ đưa cho
lão đều là vật lấy trộm từ phòng tiểu thúc thúc, nếu bị cha với thúc thúc trông
thấy thì có khi còn bị nện thêm mấy chổi ấy chứ”.
Bấy giờ Tấn Thù mới cầm lấy hồ lô, nhét vào trong tay áo. Việc
cũng đã xong, bản tiên quân liền mang theo hai thứ kia lui ra.
Trở về đạo quán, ta đưa cho Thường Thiện một xâu tiền, cảm
ơn hắn đã giúp đỡ ta. Thường Thiện cười toe toét, “Quảng Vân đạo huynh khách
khí quá đi mất, ngày khác có tới Thượng Xuyên này, nhất đinh phải qua đây tìm
tiểu đạo đấy nhé”.
Buổi tối, ta lôi ống trúc và ngọc bội ra ngắm nghía, rất là
đắc ý, Hoành Văn đứng trước giường nói: “Hai thứ này đã được ngươi trổ tài dụ dỗ
trẻ con mà lừa được về, an tâm rồi chứ gì. Trông thấy vật, chẳng biết có nhớ
người không đây”.
Bản tiên quân dụ dỗ, lừa gạt trẻ con bao giờ, hai miếng ngọc
hồ lô kia đều là bảo bối được ta dùng phép tiên, thêm thần chú bình an vào cả đấy.
Có thể bảo vệ cho hai đứa nó tránh được tà ma, sống thuận lợi an vui cả đời.
Ta nhìn Hoành Văn, cười xòa: “Ngươi có muốn lên giường nằm
chút không?”.
Hoành Văn nói: “Thôi khỏi, cái giường này của ngươi chẳng sạch
hơn tấm vải bọc xác Lý Tư Minh đâu”.
Ngày hôm sau, ta rời Minh Nguyệt quán, ra khỏi thành Thượng
Xuyên.
Quảng Văn Tử thân phàm xác tục, liên lụy bản tiên quân không
cưỡi nổi mây, chỉ đành cuốc bộ đi đường, muốn đến được bến Chu Gia cũng phải đi
bốn năm ngày đường.
Sau khi đã cách thành Thượng Xuyên rất xa rồi, Hoành Văn liền
hiện thân, cũng cùng bản tiên quân đi bộ. Hắn hiện thân, vẫn biến ra bộ dạng của
Triệu tiên sinh, không chịu tạm biến thành tiểu đạo sĩ cho hợp hoàn cảnh. Ta với
Hoành Văn đi chung, người qua đường ai thấy cũng lé cả mắt, cảm thấy hai ta đi cùng
nhau là chuyện gì đó rất… kì lạ.
Chạng vạng năm ngày sau, ta đã tới trước cửa quán trọ bên bờ
sông.
Trời đã hoàng hôn, mây đen đè nặng, tối mịt tối mù. Sông dài
sóng lớn, từng đợt xô bờ, tiếng lá cờ chào đón khách của quán trọ phần phật
trong gió vang lên, nghe thật đìu hiu cô quạnh.
Bản tiên quân bước vào quán trọ, tay phải chống một cây gậy
trúc, trên lá cờ đen viết mấy chữ “Bói đâu trúng đó”, tay trái thì phe phẩy cây
phất trần thưa thớt mấy cọng lông.
Tiểu nhị lúc đầu vốn chỉ dùng đuôi mắt liếc bản tiên quân một
cái, hờ hững lạnh lùng định quay đầu, lại trông thấy Hoành Văn vào cửa, lập tức
mặt mày như mới nở mấy đóa hoa.
Đợi đến khi biết được bản tiên quân và Hoành Văn là bạn đồng
hành, ta cũng móc bạc ra, tiểu nhị với chủ quán liền cười đến độ mắt mũi chẳng
thấy đâu, ân cần sắp xếp cho bọn ta hai gian phòn