Duyên Nợ Đào Hoa

Duyên Nợ Đào Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324894

Bình chọn: 10.00/10/489 lượt.

g thượng hạng, lại rất chu đáo

chuẩn bị cho bọn ta vị trí ngồi đẹp nhất trong sảnh dưới lầu, rượu và thức ăn

được bưng lên thuộc hàng thượng hạng.

Sau khi đưa thức ăn lên, một gã tiểu nhị niềm nở tới rót rượu,

sau đó bắt chuyện nói: “Đạo trưởng đây tiên phong đạo cốt, vừa nhìn đã biết là

một cao nhân”.

Ta khiêm nhường đáp lại: “Đâu có đâu có, bần đạo tu hành

nông cạn, chỉ biết chút đạo thuật sơ sài như bói quẻ xem tướng, xem hung cát,

đoán tương lai thôi”.

Ánh mắt tiểu nhị chứa chan khâm phục.

Thế là ta tiếp tục nói: “Xem phong thủy, quan sát thiên tượng,

kỳ môn độn giáp… Bần đạo cũng biết chút chút”.

Vẻ khâm phục trong mắt tiểu nhị lại càng dâng cao.

Thế là ta lại tiếp tục nói: “Thật ra, nếu như bị thứ gì đó

tà mị nhập vào người, yêu ma tác oai tác quái, thậm chí cả những chứng bệnh lạ

không chữa nổi, bần đạo cũng có thể xem thử xem sao”.

Tiểu nhị mừng vui khôn xiết, tức khắc đặt vò rượu xuống, vái

bản tiên quân một vái: “Đạo trưởng, ngài đúng là do ông Trời phái đến mà!!! Tiểu

điếm hiện giờ đang có một bệnh nhân trong tình thế hiểm nghèo, không biết có thể

làm phiền đạo trưởng mở lòng từ bi mà xem bệnh cho người ấy hay không!”.

Chủ quán đích thân dẫn đường, đưa ta và Hoành Văn lên trên lầu,

vài tiểu nhị rào trước đón sau, chạy tới chạy lui xun xoe, nịnh nọt.

Theo lời chủ quán, mấy ngày trước có một vị đại gia dẫn theo

một đoàn người tới quán trọ này, vốn định sang sông, nhưng trên sông sóng lớn

cuồn cuộn, không sang nổi. Vì vậy họ liền ở lại quán trọ, một vị công tử trong

đoàn người lại còn sinh bệnh. Vài ngày sau, vị đại gia kia hình như có chuyện

gì khẩn cấp, mới dẫn một nửa số người đi, để lại một nửa số người chăm sóc cho

công tử bị bệnh. Kết quả, vị công tử kia ốm dầm ốm dề mãi không chịu khỏi, những

người còn lại hình như cũng có việc, từng người từng người một nối đuôi nhau đi

mất, cuối cùng chỉ còn một mình người như ma ốm ở lại quán trọ này.

“Lúc người cuối cùng rời đi, đã để lại một số bạc rất lớn,

nói vài ngày sau bọn họ sẽ trở về, dặn chúng tiểu nhân nhất định phải chăm sóc

cho vị công tử kia thật tốt, còn rút kiếm chém phăng một cái góc bàn mà đe dọa,

nói vạn nhất có gì xảy ra với vị công tử kia, thì số phận bọn tiểu nhân sẽ như

cái bàn ấy”. Chủ quán kể lại bằng giọng rất đỗi thê lương.

“Nhưng vị công tử nọ cứ càng ngày càng yếu, bọn tiểu nhân đã

mời đủ mặt đại phu, ai cũng nói không chữa nổi. Hiện giờ vị này đang nằm trên

giường mà ho ra máu, xem ra chỉ thoi thóp chút hơi tàn. Cầu xin đạo trưởng nghĩ

cách gì đó giữ lại tính mạng cho người này. Nếu công tử đó mà chết ở đây, thì

lúc đám người kia quay lại chúng tiểu nhân biết ăn nói làm sao.”

Chủ quán mở cửa ra, chỉ cho ta xem con ma bệnh đang thoi

thóp nằm trên giường bên trong.

Đèn dầu tối mù tối mịt, nhưng chưa dủ để ta trông thấy kẻ-có-vẻ-sắp-chết

đang nằm trên chiếu.

Ta vừa nhìn rõ mặt người kia, lập tức quay sang nói với chủ

quán rằng: “Yên tâm đi, hắn không chết nổi đâu”.

Chủ quán túm chặt lấy ta, cứ như đang bấu víu vào đống lương

thực cứu mạng vậy, hai tay run bần bật nói: “Đạo trưởng đúng là thần tiên sống,

vừa nhìn một cái đã biết hết càn khôn, có câu ‘hắn không chết nổi đâu’ này của

đạo trưởng, cái đầu của tiểu nhân cũng coi như có thể giữ yên trên cổ”.

Ta bước từng bước vào trong phòng, lại gần bên giường.

Người nằm trên giường đột nhiên mở mắt ra, dưới ánh đèn, đôi

mắt đen như mực lại sáng đến dị thường, dõi về phía bản tiên quân, mở miệng,

nói một câu cực kì rành rọt.

“Lý Tư Minh, ngươi tới đây để đòi ta đền mạng sao?”.

Ta giật nảy cả người, lùi về phía sau một bước dài. Ngọc Đế

ơi, chẳng lẽ hồn Thiên Xu tự nhiên thông suốt, vừa nhìn đã nhận ra bản tiên

quân?

Chủ quán nói: “Đạo trưởng xin đừng kinh ngạc, vị công tử này

bệnh nặng đến độ đầu óc hồ đồ, cả ngày gặp ai cũng nói câu đó. Ngày trước, lúc

vị đại ca kia còn ở đây, nghe thấy công tử nói câu ấy liền bỏ đi, vừa ra khỏi cửa

là bắt đầu đập bàn đập ghế, bàn của tiểu điếm không biết đã bị vị đại gia đó đập

bể bao nhiêu cái rồi”.

Tiếng thở dài của chủ quán nghe mới tang thương làm sao, bản

tiên quân điều hòa hơi thở, thì ra là sốt đến độ đầu óc mê man, nói như vậy,

ngày đó Thiên Xu đâm bản tiên quân một nhát, trong lòng cũng có chút áy náy.

Ta bước vào, ngồi xuống bên mép giường, đôi mắt sáng trong

như tuyết của Mộ Nhược Ngôn vẫn cứ nhìn ta chằm chằm. Bản tiên quân nhìn y, nở

một nụ cười hòa nhã, sau đó nâng một cánh tay y lên, làm bộ đang bắt mạch.

Vài lạng thịt khó khăn lắm mới đắp được lên người Thiên Xu hồi

còn ở trong Đông Quận Vương phủ đều đã đi tong hết cả. Ngày đó Mộ Nhược Ngôn là

thân da bọc xương, đến giờ tầng da bọc xương cổ tay kia lại càng mỏng đến độ gần

như không có. Bản tiên quân đặt hờ hai ngón tay lên trên xương ống tay của Mộ

Nhược Ngôn, nhắm hờ hai mắt, cố ra vẻ cao thâm.

Hoành Văn đứng cạnh chiếc bàn có thắp một ngọn đền dầu nho

nhỏ, ho khan một tiếng, tiếng ho vừa khéo vang lên cùng lời cảm thán của chủ

quán. Ông ta tấm tắc nói: “Đạo trưởng đúng là cao nhân. Ngay cả bắt mạch cũng

k


Old school Easter eggs.