
dứt khoát cùi không sợ lở. Tư duy của thiên tài làm
sao người bình thường có thể phỏng đoán được? Vậy thì cô còn sợ gì nữa?
“Bạc Suy Lý? Bạc Tâm Lý? Bạc Phá?”
Bạc Cận Ngôn: “...”
Cuối cùng, đổi lại là anh không thể chịu đựng nổi. Giơ một
ngón tay khẽ đặt lên môi cô, đôi mắt thâm trầm nhìn cô chằm chằm dưới ánh đèn.p>
“Còn cần anh nhắc lại lần thứ hai nữa à? Là thứ anh thích nhất.”
Nói xong những lời này, anh đứng dậy, thong thả rời khỏi
phòng. Giản Dao nhìn bóng lưng của anh, cuối cùng triệt để hiểu ra.p>
Thứ anh thích nhất.
Thứ anh thích nhất chính là...
Giản Dao.
“... Bạc Dao?” Cô thử hỏi.
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng giọng nói của Bạc Cận Ngôn cũng
truyền đến từ phòng khách, dường như mang theo ý cười: “Ừ.”
Giản Dao cũng nhịn không được mỉm cười. Gò má hơi nóng bừng.
Không cần phải nói, cái tên Bạc Dao này cực kỳ dễ nghe. Hơn nữa đại não vô cùng
khuyết thiếu tế bào tình yêu của anh mà có thể nghĩ đến điểm này, chắc cũng
đang mười phần đắc ý đây, cho nên mới cố làm ra vẻ huyền bí để cho cô đoán chứ
gì?
Giản Dao vừa định mở miệng khen anh mấy câu coi như khích lệ
cổ vũ, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, không đúng rồi. Bạc Dao là tên chỉ dùng
cho con gái. Vậy con trai thì sao? Ờ, nhất định là dùng từ đồng âm, ‘Bạc Dao’
(*)?
(*) Tên
Dao ở trên dùng cho con gái nghĩa là Ngọc, Dao ở dưới dùng cho con trai nghĩa
là Xa.
Đúng lúc này, giọng nói lộ rõ sự đắc ý của Bạc Cận Ngôn lại
truyền đến lần nữa: “Con trai thì gọi là Bạc Giản.”
Giản Dao: “...”
Bạc Giản?
Vừa Bạc... vừa Giản (*)?
(*) Bạc:
Lạnh nhạt; Giản: Đơn giản.
Tuy nói chọn tên con từ trong tên của ba mẹ rất lãng mạn rất
có ý nghĩa, cũng rất tiện lợi. Nhưng mà một đứa con trai tên như thế, sao lại
có cảm giác rất đáng thương, rất lạnh bạc vậy nhỉ?
Năm đó
(Vụ án biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’)
Tầm mắt của anh tối đen, không một tia sáng. Anh nằm tại chỗ,
sờ soạng bên dưới thân mình. Là giường, bằng phẳng và mềm mại, thậm chí còn có
mùi hương tinh khiết sạch sẽ.
Khóe môi Bạc Cận Ngôn khẽ cong lên.
Đây là ngày đầu tiên anh bị bắt cóc. Xem ra đãi ngộ của tên
biến thái ăn thịt người ‘hoa tươi’ cũng không tồi.
Trầm mặc một lát, anh đứng dậy, thân hình thon dài dường như
hòa thành một thể với bóng tối. Giống như một cái cây đơn độc thẳng đứng, đứng
sừng sững trong bóng đêm như ẩn như hiện.
Trong cùng một căn phòng, ở góc khuất mà anh không thấy được.
Một người đàn ông đang hứng chí bừng bừng nhìn anh chằm chằm, trong đôi mắt
xanh thẳm đó, là tia sáng hưng phấn của loài động vật săn bắn trong giây phút
tóm được con mồi.
Hi, Simon.
Mày đã thuộc về tao rồi.
Mười phút sau.<>
Tất cả ngọn đèn bỗng nhiên bừng sáng. Bạc Cận Ngôn giơ tay
che mắt lại, lúc bỏ tay xuống, anh đã nhìn rõ toàn bộ. Căn phòng nhỏ hẹp, đèn
treo lửng lơ, còn có một người đàn ông mắt xanh tóc vàng đang đứng sừng sững
ngoài song sắt. Trong nhà lao phía sau lưng hắn, là nhóm những nạn nhân khác
đang co rút vào góc tường giống như những con kiến.
Hi, Tommy.
Nghe danh không bằng gặp mặt, thế là tao đã trở thành bữa
trưa của mày mất rồi.
Trong giây phút đó, hai người đều không lên tiếng, ánh mắt
lưu chuyển đánh giá đối phương. Trên mặt Tommy cuối cùng cũng nở nụ cười. Bạc Cận
Ngôn... quét mắt nhìn đối thủ sống chết của mình một cái, biểu tình không chút
biến hóa, sau đó anh lại ngẩng đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Khóe môi anh
hiện lên một nụ cười khinh miệt, giơ tay vỗ vỗ nệm giường, lại ngồi xuống.
“Cảm giác thế nào?” Tommy lên tiếng, dù chỉ mới gặp lần đầu,
nhưng khẩu khí lại giống như bạn tốt đã nhiều năm.<>
Bạc Cận Ngôn thản nhiên cười, không thèm nhìn đến hắn, hoàn
toàn là thái độ không xem ai ra gì.
Tommy trầm mặc một lát, lại bật cười, lộ ra hàm răng trắng
như tuyết.
“Mày rất ngông cuồng.”
Đã rơi vào tay hắn rồi, nhưng dường như vẫn hoàn toàn không
biết tiến thoái gì cả.
Sau đó, Tommy nhìn thấy người đàn ông này ngước mắt lên, rất
nhạt nhẽo liếc nhìn hắn một cái: “Ồ, vậy tao nên thế nào đây? Chúc mừng mình đã
trở thành người có trí thông minh nhất bị mày ăn thịt ư?”
Tommy quay trở lên mặt đất, có chút phiền não. Hắn vừa ngẩng
đầu lên, đã nhìn thấy Tạ Hàm ngồi trên sô pha, nụ cười trên mặt có chút xấu xa.
“Làm sao vậy?”
“Là tôi nên hỏi cậu làm sao vậy mới đúng chứ.” Tạ Hàm đứng dậy,
ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Bạc Cận Ngôn trong màn hình giám sát: “Dường như hai
người tiếp xúc không được vui vẻ cho lắm.”
Tommy hừ một tiếng, đi đến tủ lạnh, lấy ra một khay thịt được
nướng chín, hai ba miếng liền ăn xong. Hình như nhờ vậy mà hắn lập tức khôi phục
tinh thần, chép chép miệng lộ ra ý cười.
Tạ Hàm có vẻ đã quen với cảnh này, lẩm bẩm nói: “Cậu còn
ngây ngốc ở dưới đó tận nửa tiếng, cậu và hắn nói không quá ba câu, nhưng câu
nào cũng làm cậu tức giận. Cậu biết tại sao hắn lại khiến cậu nôn nóng như vậy
không?”
Tommy ngước mắt nhìn hắn.
Ý cười của Tạ Hàm càng vui vẻ: “Bởi vì cậu và hắn đều hiểu rất
rõ. Hắn hoàn toàn khác biệt với những còn mồi bị cậu bắt làm tù binh trước đây,
cũng khác hẳn với những ngườ