
i. Đôi mắt đen của anh chạm vào ánh nhìn của cô, cô thấy trong
mắt anh dường như có vụt lên một tia sáng.
"Lam
Tịnh Vũ!" Hạ Nặc Kỳ đứng lên, vui mừng hét lên trong mưa gió, "Ha ha,
như thế mà cũng tìm được, thật là kì diệu!"
Ánh mắt
sáng lấp lánh ban nãy thay bằng ánh nhìn lạnh lẽo, Lam Tịnh Vũ lặng lẽ nhìn cô,
nét mặt lại chuyển sang vẻ lạnh lùng như mọi khi.
Một
khoảng không im lặng giữa hai người, nước mưa lọt qua những tán lá tầng tầng
lớp lớp rớt xuống mặt đất.
Cô vẫn
cười như vậy, chỉ có điều nụ cười đó, dường như bao phủ bởi một lớp sương mù,
mờ mờ ảo ảo, tựa hồ chỉ cần động nhẹ một cái, là sẽ đọng lại thành những giọt
nước tràn ra ngoài mà rớt xuống.
"Như
này mà vẫn có thể tìm được tôi, còn nói là chúng ta không có duyên phận
sao?"
Lam
Tịnh Vũ không nói gì, nhưng như có một dòng nước ấm áp không tên đột ngột chảy
vào trong tim anh.
Anh
chăm chú nhìn cô.
Những
giọt mưa trong suốt như những sợi dây bủa vây lấy thân hình mảnh mai của cô,
khiến cho người cô như bị tan chảy vào đám sương mù mờ ảo.
Lam
Tịnh Vũ đột nhiên cử động, anh từ từ giơ tay về phía cô.
Những
hạt mưa cứ thế rơi xối xả. Ngón tay dài thanh tú khẽ run run trong cơn mưa gió.
Nhìn
bàn tay đang giơ ra ở khoảng không, mắt Hạ Nặc Kỳ đọng đầy sự cảm kích, nụ cười
như đóng băng dần dần tan chảy trở nên tươi tắn trở lại.
Trong
khoảnh khắc đó toàn thân cô bỗng cảm thấy thật ấm áp, tựa như có ánh mặt trời
chiếu thẳng vào người cô vậy. Chỉ cần đứng ở trước mặt anh, cô có thể cảm nhận
được hơi ấm!
Hạ Nặc
Kỳ nở một nụ cười rạng rỡ: "Lam!"
Đứng
dưới chiếc ô anh cũng mỉm cười, nụ cười đó lẩn khuất trong những hạt mưa tí
tách mềm mại với màu xanh non của lá cây, khiến cho cô ngẩn ngơ.
Lần đầu
tiên thấy anh cười với cô như vậy, nụ cười đó rực rỡ như những bông pháo hoa.
Hạ Nặc
Kỳ ngây người, cảm thấy chóng mặt.
"Lam…"
Anh là Lam của cô, không phải Vũ của Vân Phi, chỉ có điều Lam của cô vốn buồn
bã u sầu, Lam của tĩnh lặng sâu thẳm như biển lớn.
Cô
không làm chủ được mình, giơ tay ra, muốn nắm lấy tay anh, nhưng lúc đầu ngón
tay của cô vừa chạm vào tay anh, đột nhiên, cô cảm thấy, trời đất như quay
cuồng, toàn thân cô nhẹ bẫng đổ ào về phía trước…
Cô như
một thiên sứ hạ thế xuống trần gian nằm gọn trong lòng anh!
Mưa
càng lúc càng nhỏ.
Nhưng,
chiếc ô trải qua cơn bão cuồng phong không thể chịu được những hạt mưa thêm
chút nào nữa.
Một tiếng
"Bụp" phát ra, những hạt mưa lạnh buốt chui qua lỗ thủng trên chiếc ô
rơi xuống gáy Lam Tịnh Vũ, sau đó cứ chạy dọc theo cổ mà chui tọt vào trong áo…
Lam
Tịnh Vũ khẽ chau mày, vứt luôn cái ô, hai tay ôm chặt lấy Hạ Nặc Kỳ.
Khuôn
mặt nhỏ nhắn trắng nhợt của cô kề sát vào anh, chỉ có khoảng cách của cặp lông
mi. Trải qua mưa cuồng gió táp, người cô đã yếu đi rất nhiều. Sắc mặt trắng
nhợt đến kinh sợ, cặp môi lạnh ngắt tím tái.
“Hạ Nặc
Kỳ?” Lam Tịnh Vũ lo lắng lắc nhẹ người cô, gọi khe khẽ, “Hạ Nặc Kỳ, cô không
sao chứ?”
Hạ Nặc
Kỳ vẫn không trả lời anh!
Lam
Tịnh Vũ cảm thấy như máu trong người mình ngưng lại, một cảm giác sợ hãi quen
thuộc bao trùm lấy anh.
Ngoài
cửa sổ, mưa đã tạnh hẳn.
Những
hạt mưa lấp lánh còn đọng trên những chiếc lá xanh mơn mởn, khẽ lăn nhẹ, cứ lăn
mãi đến mép lá, sau đó từng giọt, từng giọt rơi xuống đất.
Không
ngờ cơn mưa bão này kéo dài suốt một đêm mới tạnh.
Phòng
401.
Lam
Tịnh Vũ quỳ gối trên chiếc thảm cạnh giường, một tay Hạ Nặc Kỳ vòng qua vai
anh, anh đang cố gắng bỏ viên thuốc cảm trong tay vào miệng cô, nhưng từ đầu
đến cuối hai mắt cô nhắm nghiền, cô rơi vào trạng thái hôn mê vô thức. Anh đành
phải đỡ cô nằm xuống. Cơ thể không sức sống của cô cứ theo tay anh mà đổ xuống.
Bỗng
nhiên anh giật mình.
Đầu của
cô từ từ ngả xuống. Đôi môi mềm mại của cô khẽ chạm nhẹ vào bên má của anh,
giống như một nụ hôn thật dài… cảm giác thật ấm áp.
Lam
Tịnh Vũ ngẩn người ra, viên thuốc ở trong tay rơi xuống tấm thảm, anh gần như
nghẹn thở.
Căn
phòng tĩnh lặng. Hạ Nặc Kỳ thở nhè nhẹ ở ngay bên má anh, Hạ Nặc Kỳ sốt cao nên
đến hơi thở cũng rất nóng, hàng mi dài như tấm rèm che kín đôi mắt đang nhắm
nghiền của cô, một chút nước mắt vẫn còn đọng trong đôi mắt đó.
Một cô
gái yếu đuối như vậy, trong cơn mưa gió bão bùng, vì con dê của anh, cả đêm đi
tìm. Tự nhiên tim Lam Tịnh Vũ đập rất nhanh.
Anh
ngập ngừng đưa tay ra, vuốt nhẹ lên mái tóc dày của cô, anh vuốt nhẹ nhàng, dịu
dàng tựa như đang vuốt sợi tơ hồng bay trong gió.
Anh nhẹ
nhàng đặt Hạ Nặc Kỳ nằm ngay ngắn trên giường, tiếp tục cho cô uống thuốc.
Thật
không dễ dàng gì, cuối cùng Hạ Nặc Kỳ cũng mở miệng ra nuốt viên thuốc. Lam
Tịnh Vũ không dám bỏ cô một mình, ngồi ở bên cạnh giường, cúi thấp đầu lặng lẽ
nhìn cô.
Trước
mắt, như là có một màn sương mù, chắn đi ánh nhìn của anh. Khuôn mặt của cô lúc
đang ngủ thật đẹp, trông như một đưa trẻ, đang chìm trong giấc mộng đẹp của
mình.
Ánh mặt
trời sau cơn mưa rọi qua tấm rèm cửa sổ màu trắng chiếu vào trong phòng.
Cặp
lông mi của Lam Tịnh Vũ khẽ cử động, anh từ từ mở mắt. Lúc nãy anh ng