
xảo
mặc áo đen đang đi về phía nàng, mặt lộ vẻ kinh ngạc. Chẳng lẽ nữ nhân ngốc này
chỉ ta? Nghĩ tới đây, Ly Ương giựt giựt khóe miệng, tiểu tử này vừa từ đâu ra?
“Lại ngẩn người cái gì? Sao ngươi lại ở chỗ này?” Thấy Ly Ương mặt không hiểu
nhìn mình, thiếu niên mặc áo đen không kiên nhẫn hỏi.
Thế nào hôm nay lại gặp gỡ tòan quái nhân à? Trong lòng Ly Ương không vui, cau
mày trầm giọng nói: “Ta không biết ngươi.”
“Ta là Xích.” Thiếu niên mặc áo đen chính là con cá chép đuôi màu đỏ trong ao
sen ở núi Phượng Kỳ. Quả nhiên là ngốc nghếch! Xích tức giận trợn mắt nhìn nàng
một cái, hoàn toàn quên mất chuyện sau khi mình hóa thân chưa từng gặp Ly Ương.
“Ách...” Tay Ôm Xuân Liễu không tự chủ buộc chặt chút, chỉ ngây ngốc một chút,
Ly Ương liền cười nói: “Xích, con cá không có lương tâm này, chưa gặp ta một
lần đã bỏ chạy.”
Khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt Xích khinh bỉ nói: “Nữ nhân ngốc, bốn người đi theo
phía sau ngươi là ai?”
“Không nên gọi ta là nữ nhân ngốc!” Ly Ương nóng nảy cải chính cách gọi của
Xích. Ánh mắt liếc qua bốn người vẫn đi theo mình, tâm tình của Ly Ương càng
thêm buồn bực, “Ta làm sao biết bọn họ là ai?”
“Ngươi thật đúng là ngốc nghếch, lại bị người phàm để mắt tới như vậy.” Vạn phần
ghét bỏ nhìn Ly Ương một cái, Xích kéo nàng đi vào trong đám người. Chuyển bảy
tám vòng cũng không lâu lắm, Xích dễ dàng liền bỏ rơi bốn cái đuôi nhỏ vẫn đi
theo sau lưng Ly Ương, mang theo nàng đi tới trong sân nhỏ mình ở.
***
Nghe xong lời Xích nói, Ly Ương liều mạng nhịn cười trong ánh mắt muốn giết
người của hắn. Nhưng còn chưa nhịn được bao lâu, liền lại “phì” một tiếng bật
cười. Xích này còn dám nói nàng đần, chính hắn cũng không tốt hơn chỗ nào.
Xích căn bản không phải cá chép bình thường gì, mà là con cháu Kim Long tứ trảo
(bốn móng) cùng Thượng Cổ Xích Ô Lý (cá chép đỏ) sinh ra, đồng thời thừa kế
truyền thừa hai tộc. Vậy mà không biết thời điểm Xích hóa thân xảy ra điều gì
không may, lại chỉ truyền thừa đường hóa rồng của Thượng Cổ Xích Ô Lý ở hạ
giới, lại không biết trí nhớ hóa rồng ở Long Môn lưu lạc ở chỗ nào trong Nhân
giới. Chỗ Thượng Cổ thần thú hóa rồng há có thể dễ dàng tìm được? Cho nên Xích
đã lật cả Nhân giới lên một lần, nhưng vẫn không có tìm được chỗ Long Môn.
“Cười cái gì cười? Có cái gì hay mà cười?!” Thấy Ly Ương che miệng cười trộm,
Xích nóng nảy muốn lật bàn.
Đợi đến khi cười đủ rồi, Ly Ương mới ngồi thẳng người, nghiêm trang nói: “Khụ,
không có gì đáng cười, thật.”
Không có gì đáng cười ngươi còn cười lâu như vậy? Xích hung tợn lườm nàng một
cái, hỏi: “Nữ nhân ngốc, sao ngươi chạy trốn đến Nhân giới? Hiện tại sao không
chạy đến núi Phượng Kỳ nữa hả?”
Ba chữ “núi Phượng Kỳ” vừa ra, mặt vốn còn cười đến nghẹn của Ly Ương bỗng dưng
cứng lại. Đã bao lâu, đến Nhân giới rồi, nàng vẫn càng không ngừng chạy tán
loạn khắp nơi, càng không ngừng tìm việc làm cho mình, quăng tất cả ở Tiên giới
đến xa xa không thèm nghĩ nữa. Bây giờ, hắn sớm đã cưới Nhân Phi, có lẽ hiện
tại đang mang theo nàng du ngoạn chung quanh Tiên giới cũng không chừng.
Ly Ương đột nhiên biến chuyển khiến cho không khí trong nháy mắt hạ đến điểm
băng, Xích nhìn Ly Ương cúi đầu cười khổ không nói, nhất thời không biết nói
cái gì cho phải. Nhìn bộ dáng Ly Ương như vậy, hắn đại khái là nói sai.
“Ôi chao, cái gì Xích.” Một thanh âm lười biếng từ trong ngực Ly Ương truyền
ra, Xuân Liễu vẫn nhắm nửa con mắt nghe hai người nói chuyện ló đầu ra, tựa hồ
căn bản không để ý Ly Ương không thích hợp, hỏi, “Ta phát giác trong thành Cô
Tô tụ hợp rất nhiều Tu Chân giả, nhiều Tu Chân giả chạy tới nơi này làm cái
gì?”
Trong giây lát xuất hiện một con mèo biết nói, Xích mở trừng hai mắt, sững sờ
hỏi: “Ách, ngươi là thứ gì?”
“Ta mới không phải thứ gì!” Xuân Liễu trừng mắt liếc hắn một cái, đang muốn
phát tác, bị Ly Ương nhấn xuống.
“Xích, đây là Xuân Liễu, Minh miêu ở Vĩnh Tịch Chi Uyên.” Đè xuống Xuân Liễu
đang muốn nhảy lên đi ra ngoài, Ly Ương cười giới thiệu.
Xích từ chối cho ý kiến đáp một tiếng, hắn cũng không biết Minh miêu hay Sỏa
miêu (mèo ngốc) gì “Những Tu Chân giả kia là tới đoạt bảo.”
“Đoạt bảo?” Xuân Liễu và Ly Ương trăm miệng một lời hỏi.
Phát hiện Ly Ương tựa hồ khôi phục lại bình thường, Xích cũng không khỏi thở
phào nhẹ nhõm, “Ừ, đoạt bảo. Có tin tức nói trong mấy ngày này Thái Hồ sẽ có
một bảo vật xuất thế, cho nên Tu Chân giả Nhân giới đều tụ hợp tới đây, chuẩn
bị đoạt bảo.”
Ly Ương và Xuân Liễu liếc mắt nhìn nhau, hỏi: “Là bảo bối gì?”
“Thôi đi, dù sao không phải là bảo bối hiếm có gì. Nhân giới có thể có vật gì
tốt?” Thấy cặp mắt sáng long lanh của Ly Ương, Xích xì mũi coi thường nói, “Bảo
bối khá hơn nữa thả vào Tiên giới cũng chỉ là đồ bỏ đi, ngươi kích động cái
gì?”
Điều này cũng đúng. Bị Xích nói như thế, hăng hái mới bị khơi lên của Ly Ương
lập tức giảm hơn phân nửa.
“Thôi đi, ngươi hiểu cái gì?” Xuân Liễu xem thường nhìn qua Xích một cái,
“Thiên tài địa bảo Nhân giới không thể ít hơn Tiên giới, nếu như lần này thật
sự là dị bảo (bảo vật lạ) gì xuất thế