
ốn nói với các vãn bối. Y bèn cùng Trùng
đại sư đưa Hoa Tưởng Dung, Thủy Nhu Thanh và Tiểu Huyền lên thuyền Tu
Nhàn. Lâm Thanh dặn dò Tiểu Huyền mấy câu, sau đó mới cùng Trùng đại sư
nhảy lên bờ, bảo Lâm tẩu cho thuyền nhổ neo, khởi hành.
Thuyền Tu Nhàn xuôi dòng đi về phía đông, thuận gió thuận nước, thuyền nhẹ căng buồm, đi rất thần tốc.
Tiểu Huyền ngồi xổm ở đuôi thuyền, nhìn cái bóng của Lâm Thanh và Trùng đại
sư trên bờ càng ngày càng nhỏ, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Lần đầu
tiên nó cảm nhận được nỗi sầu ly biệt, trong lòng như bị một tảng đá lớn đè nặng, tràn ngập một nỗi buồn khó diễn tả bằng lời, không kìm được
khẽ thở dài một tiếng.
“Đang yên đang lành lại thở dài cái gì
chứ?” Thủy Nhu Thanh ngồi xuống bên cạnh nó, cầm một chiếc mái chèo lên, khẽ gạt xuống mặt sông. “Chẳng phải Lâm thúc thúc nói muộn nhất là hai
tháng sau sẽ tới đón ngươi sao?”
Tiểu Huyền lại thở dài tiếng nữa. “Biết là vậy nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu.”
Thủy Nhu Thanh cười rộ. “Thực không nhìn ra ngươi còn nhỏ tuổi mà đã đa sầu đa cảm như thế, cứ như một đứa con gái vậy.”
Tiểu Huyền bực tức nói: “Ta không có lòng dạ sắt đá giống như cô đâu, biết
rõ là sẽ rất lâu nữa mới có thể gặp lại mà vẫn bình thản như thường.”
Thủy Nhu Thanh không tức giận, cười hì hì, nói: “Xem ra ngươi đúng là không
có kinh nghiệm giang hồ.” Sau đó nàng bắt đầu khoác lác: “Những người
thường xuyên hành tẩu giang hồ như ta đây ắt phải biết cái đạo lý hợp
lâu tất phân, phân lâu tất hợp, nên chưa từng cảm thấy khó chịu. Ngươi
nhất định là từ nhỏ đã ở cùng với cha ngươi, chưa rời khỏi nhà bao giờ
đúng không?”
Tiểu Huyền bất giác ngẩn người, khẽ gật đầu. “Đúng
thế, ta từ nhỏ đã luôn ở bên cha ta. Có lúc cha ta lên núi lấy đá, ta
một mình ở trong nhà, không khỏi cảm thấy sợ hãi, cứ nghĩ liệu có phải
cha đã không cần ta nữa không, thế là lại vội vã chạy ra cửa đợi ông. Về sau hiểu chuyện hơn, ta mới biết cuối cùng cha cũng sẽ quay về...”
Thủy Nhu Thanh khẽ gật đầu. “Vậy mẹ ngươi đâu?”
“Mẹ ta...” Sắc mặt trầm hẳn xuống, Tiểu Huyền chậm rãi nói: “Ta chưa từng được gặp mẹ, hỏi cha ta thì cha cũng không chịu nói.”
Thủy Nhu Thanh chấn động, hơi cúi đầu xuống. “Hồi ta bốn tuổi, mẹ ta đã lên
kinh sư, từ đó về sau ta và cha ta không gặp lại bà lần nào nữa.”
Tiểu Huyền không ngờ cô nhóc “đối thủ” thường ngày ranh mãnh, cổ quái, mồm
mép nhanh nhảu này từ nhỏ đã không có mẹ, trong lòng liền nổi lên cảm
giác đồng bệnh tương lân. “Cô cũng đừng khó chịu, ít nhất cô cũng còn
biết mẹ mình đang ở kinh thành, nhưng mẹ ta e là sớm đã...” Nói tới đây, sống mũi nó bỗng cay cay, không sao nói tiếp được nữa.
“Ta chẳng
khó chịu đâu!” Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trên mặt Thủy Nhu Thanh
không kìm được vẻ buồn bã. “Mỗi lần ta hỏi về mẹ, cha ta đều nổi trận
lôi đình, về sau ta không hỏi ông ấy thêm lần nào nữa. Có lần ta vô tình nghe được trưởng bối trong môn phái nói giữa cha ta và mẹ ta hình như
có tranh chấp gì đó, rồi mẹ ta một đi không trở lại.”
Tiểu Huyền cả kinh. “Bà ấy nhẫn tâm bỏ cô lại, không quan tâm sao?”
“Đâu phải thế!” Thủy Nhu Thanh lắc đầu thật mạnh, vẻ kiêu ngạo. “Mỗi năm mẹ
ta đều gửi về cho ta rất nhiều đồ, chỉ là cha ta không cho phép ta đến
kinh sư tìm bà thôi. Hừ, đợi mấy năm nữa ta sẽ tự đi.” Nàng kéo bàn tay
Tiểu Huyền lại, cố tỏ vẻ điềm nhiên, cười, nói: “Ngươi cũng đừng đau
lòng, có lẽ mẹ ngươi vẫn còn sống, đợi khi nào trưởng thành ngươi cũng
có thể đi tìm bà ấy.”
Kể từ khi quen biết đến nay, đây là lần đầu
tiên Tiểu Huyền thấy Thủy Nhu Thanh nói chuyện với mình nhẹ nhàng như
vậy, không kìm được nắm chặt bàn tay mềm mại của nàng. “Ta đã lớn rồi,
đợi sau khi gặp lại cha ta, ta nhất định sẽ hỏi ông ấy về mẹ ta.”
“Ngươi lớn rồi sao?” Thủy Nhu Thanh cười, nói. “Sao ta nhìn thế nào cũng thấy
ngươi giống một tên tiểu quỷ không hiểu chuyện nhỉ, mới chuẩn bị phải xa Lâm thúc thúc của ngươi có vài tháng mà đã suýt khóc nhè rồi.”
Lần này nghe Thủy Nhu Thanh mắng mình là “tiểu quỷ”, Tiểu Huyền không hề
cảm thấy tức giận, ngược lại trong lòng còn trào lên một tia ấm áp. “Nói ra kể cũng lạ, vừa rồi khi thấy bóng dáng của Lâm thúc thúc càng lúc
càng nhỏ lại, ta thật sự rất đau lòng, ngay cả khi bị Nhật Khốc quỷ bắt
đi, phải rời xa phụ thân, dường như ta cũng không khó chịu như vậy.”
Tiểu Huyền suy nghĩ một lát rồi lại nói: “Có lẽ vì ta biết cha ta rồi sẽ về bên ta, còn Lâm thúc thúc thì phải đi làm việc riêng của mình, có lẽ có ngày sẽ vĩnh viễn không thể gặp lại...”
“Nếu chúng ta phải
chia tay, liệu ngươi có khó chịu không?” Thủy Nhu Thanh nhìn dòng nước
sông cuộn chảy, buột miệng nói ra một câu, ngay sau đó lập tức tỉnh táo
lại, khuôn mặt bất giác đỏ bừng.
Tiểu Huyền không chú ý tới vẻ mặt của Thủy Nhu Thanh, nghiêm túc trả lời: “Ta bây giờ khó có thể nói rõ
được, có lẽ phải đến lúc chia tay ta mới biết mình có cảm giác thế nào.”
“Hừ, ai thèm chứ!” Thủy Nhu Thanh vốn cảm thấy mình lỡ lời, nghe Tiểu Huyền
nói vậy thì lập tức nổi cơn giận dữ, gạt mạnh tay Tiểu Huyền ra. “Sau
khi vết thương của ngươi đư