
chó nó làm gì, đến giờ rồi, đi ngủ đi!” Anh ấy
vội vàng nhảy xuống đất.
“Ơ?” Hình như có ai đó ở bên ngoài, cái bóng in trên
cửa đứng im bất động. Mở cửa ra, tôi thấy mẹ Cố Đại Hải đang ngại ngùng đứng ở
đấy.
“À, mẹ vào xem hai đứa thế nào thôi, có cần thêm chăn
nữa không? Phòng này hơi lạnh đấy” Mẹ anh ấy còn không dám nhìn thẳng vào mắt
tôi nữa.
18.
Mẹ tôi rất yêu quý Bội Bội, nếu không phải vì cũng
thích có nó ở bên cạnh thì tôi đã cho mẹ tôi luôn rồi, sau đó sẽ mua một chú
chó to cao hung dũng. “Hai người họ sao rồi mẹ?” Tôi thì thầm hỏi, An Nguyệt
đang nấu cơm trong bếp.
“Còn sao nữa? Cứ thế mà sống thôi, không gây sự là tốt
rồi” Sắc mặt mẹ tôi lập tức tỏ ra khó chịu.
“Sao phải thế chứ?” Tôi nói. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại
vẫn thấy Thẩm Lãng thật thất đức, lần này chẳng phải đã làm cho An Nguyệt có
thai thật rồi sao? Đàn ông đúng là… ngay cả với người con gái mà mình không yêu
thương gì cũng có thể lên giường được, loài sinh vật này
đúng là kỳ quái.
“Bội Bội, ngoan nào!” Mẹ tôi đang cho con Bội Bội ăn
mì. Chú cún rất ngoan, cho gì nó cũng ăn, mà còn ăn rất ngon lành nữa.
“Mẹ à, nếu mà thích thì con để nó ở đây cho mẹ nuôi
đấy!”
“Đừng, chó nhà con cơ mà!” Mẹ tôi cười, lâu lắm rồi
tôi mới thấy bà cười như thế này, dạo này, mẹ tôi toàn thở dài.
Mẹ tôi bảo lúc bón cho Bội Bội ăn, bà lại nhớ khi
chúng tôi còn nhỏ, Thẩm Lãng ngoan ngoãn nên cho gì ăn nấy, không bao giờ đòi
hỏi kêu ca; còn tôi thì đáng ghét hơn, chẳng chịu ăn gì cả, đồ ăn gì cũng phải
chọn đi chọn lại, không ăn đồ thừa, không ăn những thứ người khác đã nếm, nhìn
không thích ăn là không ăn, ngửi không thích cũng không ăn… Nghe mẹ nói xong,
tôi chỉ muốn kiếm ngay cái lỗ để chui xuống. Không ngờ tôi lại phiền phức đến
thế.
Bố mẹ tôi giờ cũng có tuổi rồi, họ bảo rằng những ngày
tháng đó thật đáng nhớ biết bao. Hai người thường nói tại già rồi nên hay nhớ
lại những chuyện cũ. Tôi nghĩ mình nên đối xử với bố mẹ tốt hơn, chẳng phải vì
điều gì to tát cả mà vì những phiền phức mà tôi đã gây ra cho họ.
Lý Triển Bằng gọi điện thoại, mời tôi đi ăn rồi nhờ
tôi tìm cho cô bé diễn viên mà anh thuê một đạo diễn tốt, bảo tôi cố gắng giúp
vì cô ấy thực sự muốn được đóng phim, mà người ta diễn kịch giúp anh ấy lâu như
vậy rồi.
“Em đang tự hỏi tại sao bỗng dưng anh lại trượng nghĩa
như vậy? Chẳng giống với đồ lưu manh giả nhân giả nghĩa ngày trước gì cả!”
“Ôi, câu này thì anh không muốn nghe đâu, ai bảo là
anh không trượng nghĩa chứ?” Lý Triển Bằng cười híp mắt, trông chẳng khác gì
một tên thái giám.
“Chết tiệt! Anh có bao giờ là người tử tế đâu!” Tôi
dựa lưng vào thành ghế. “Nói đi, có phải anh với con bé diễn viên kia phim giả
tình thật rồi đúng không?”
“Vớ vẩn! Anh là người đã có gia đình rồi!” Lý Triển Bằng
gân cổ lên cãi.
“Chẳng phải anh định ly hôn đấy sao?” Tôi được đả trêu
đùa tiếp.
“Cái đó thì… Ôi giời, thôi, mau ăn đi! Suốt ngày trêu
chọc người khác, em chưa thấy chán hả?” Anh ấy
bắt đầu cuống lên.
Bữa cơm hôm ấy khá náo nhiệt, khoảng nửa tiếng sau đó,
Cố Đại Hải tới ăn cùng chúng tôi, lúc sau, Hứa Lâm Lâm cũng tới, đưa tài liệu
gì đó cho Lý Triển Bằng, chúng tôi bảo cô ấy ngồi ăn luôn. Lúc ăn, Hứa Lâm Lâm
không ngừng cảm ơn tôi, đúng là một cô bé khiến người khác phải quý mến, hết
sức dịu dàng, dễ thương. A Mông thì việc gì cũng mang bạo lực ra giải quyết. Ở
nhà họ, so về thực lực hay võ lực, Lý Triển Bằng đều chịu thua A Mông một bậc.
“A lô, tổng giám đốc Triệu phải không ạ? Ôi, ông đã
quên tôi rồi sao?” Cố Đại Hải cười tươi như hoa khi gọi điện thoại.
“Cố Đại Hải nhà em bận rộn quá nhỉ? Cậu ấy đúng là
giòi thật, lao vào kiếm tiền để em tiêu!” Lý Triển Bằng nháy mắt nhìn tôi.
“Xì! Suốt ngày chỉ lo làm ăn. Thế nào cũng có ngày em
vứt ngay cái điện thoại ra ngoài bãi rác!” Tôi đang bóc tôm, ngón tay dính đầy
mỡ.
“Cái này thì không nên đâu! Đừng có vì một phút nông
nổi mà hủy hoại tiền tài cả đời chứ!”
“Nông nổi cái đầu anh ấy!” Tôi vớ ngay một con tôm to
tướng phi qua chỗ Lý Triển Bằng, bộ vest mới tinh của anh ấy bị tôi làm cho
dính đầy dầu mỡ.
Cộc cộc cộc… Từ ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót
gõ xuống sàn.
“Chết rồi!” Cố Đại Hải bám chặt lấy cạnh bàn. “Lữ…
Tiểu Mông! Anh vừa gặp cô ấy ngoài sảnh, cô ấy bảo đang tìm em đấy.”
Cố Đại Hải chưa nói dứt câu thì chúng tôi nghe thấy giọng
A Mông nói chuyện điện thoại ở bên ngoài nhà hàng vọng vào. Nếu không có cú
điện thoại đó cản trở, chắc cô ấy đã kịp xông vào đây rồi.
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Lý Triển Bằng lo
sợ, cứ giật giật cái cà vạt trên cổ.
“Sao mà phải lo lắng thế?” Tôi bảo rồi mở hé cửa sổ
phòng ăn. Phía sau nhà hàng này có một con hẻm nhỏ. “Nhày qua cửa sổ đi! Mau
lên!” Tôi nhấc vội cái cặp của Lý Triển Bằng, vứt ra ngoài.
“Được! Được!” Lý Triển Bằng cũng vội vàng kéo Hứa Lâm
Lâm đứng dậy.
“Tổng giám đốc Lý, tôi…” Hôm nay, Hứa Lâm Lâm mặc một
bộ váy bó, không thể nhấc chân lên cao được.
“Phải lo cứu mạng mình trước đã! Lát nữa tôi sẽ mua
cho cô bộ đồ mới!” Lý Triển Bằng chẳng sợ trời sợ đất gì, tó