Insane
Kết Hôn Anh Có Dám Không

Kết Hôn Anh Có Dám Không

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324003

Bình chọn: 9.5.00/10/400 lượt.

m ngay lấy váy Hứa

Lâm Lâm, kéo một phát rách toạc luôn.

“Này, hai vợ chồng sung sướng thật đấy nhỉ” A Mông

hung hổ đẩy cửa vào chẳng thèm khách sáo gõ cửa gì nữa.

19.

Mới đó mà đã một tháng kể từ lúc Lâm Sở làm thụ tinh

nhân tạo, mọi chuyện vẫn ổn nên mọi người rủ nhau tới chúc mừng cô ấy.

Thời gian trôi qua nhanh thật! Chẳng bao lâu nữa, sẽ

có một đứa trẻ ra đời. A Mông vui mừng hớn hở, cô ấy chỉ mong Lâm Sở sẽ sinh

một bé gái rồi coi nó như một đứa con dâu gả khoán, nuôi từ bé luôn. Thế nhưng,

sau khi tôi kể cho cô ấy nghe chuyện của ông anh Thẩm Lãng với An Nguyệt thì cô

ấy đã bỏ ngay ý định xấu xa đó.

Tôi thấy Lâm Sở không được vui lắm, liền hỏi: “Cậu sao

thế?”

“Không sao, chỉ là mình rất muốn về quê”. Cô ấy ngắm

những vì sao ngoài cửa sổ rồi đưa tay lên xoa bụng. “Sau này, chắc mình chẳng

thể về được nữa rồi…”

Nghe cô ấy nói vậy tôi cũng thấy buồn. “Không sao đâu,

khi cậu sinh em bé xong, lúc nào muốn về quê thì gửi bọn mình trông giúp được

mà”.

“Về quê với mình nhé!” Mắt Lâm Sở đã long lanh nước.

“Vợ yêu, đi đường em phải cẩn thận, không được gặp gì

ăn nấy đâu đấy!” Cố Đại Hải luôn miệng nhắc nhở tôi, xem ra còn phiền hà hơn cả

mẹ tôi nữa.

“Em biết rồi mà!” Tôi không chịu nổi, phải quát tướng

lên. “Sao anh chưa gì đã như ông già thế hả?”

“Không phải, tại anh lo cho em thôi”. Thấy Cố Đại Hải

hạ giọng, tôi mới nhận ra mình ghê gớm quá. “Thôi, mọi người về đi!” Tôi ngó

đầu ra khỏi cửa xe, bảo.

Cả Cố Đại Hải, Trần Lộ, A Mông, Lý Triển Bằng, Dương

Siêu và Thẩm Lãng đều đang đứng bên ngoài, vẫy tay chào chúng tôi. Tuy Nhiên

tôi lại thấy lo lắng, linh cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra, thực sự không yên

tâm chút nào.

Nếu biết trước lần này, chúng tôi sẽ gặp những thay

đổi lớn như vậy thì có lẽ tôi và Lâm Sở sẽ không đi nữa…

Nhà Lâm Sở ở ngôi làng xa nhất phía Đông Bắc, nơi đây

vẫn còn giữ nguyên nếp sống thuần nông. Người Đông Bắc nhiệt tình, hay nói

thẳng nói thật. Tôi thực sự mong mình có thể sống cả đời ở đây vì như thế sẽ

chẳng phải bon chen, lo lắng gì, cuộc sống rất thuần khiết, nhẹ nhàng, giống

như là nước vậy.

“Tiểu Sở, sao con về nhà mà không báo trước cho mẹ một

tiếng?” Mẹ cô ấy vửa trách vừa cầm túi giúp chúng tôi. Trông bác ấy còn rất

khỏe mạnh, ngày trước, có lần tôi đã nghe Lâm Sở kể là ở làng cô ấy, bất kể già

trẻ gái trai, ai cũng phải xuống đồng làm ruộng, trừ khi già quá không bước nổi

hoặc là người chết thì mới không làm thôi.

“Bác ơi, bác không phải làm đâu, bác cứ để kể bọn

con!” Tôi vội vàng giành lấy ấm trà.

“Ôi, Tiểu Ngư đúng là ngoan ngoãn nhất! Tiếc là con đã

cưới rồi, chứ không, thế nào bác cũng giới thiệu cho con một người chồng tốt!”

Mẹ Lâm Sở rất quý tôi, mấy lần muốn nhận tôi làm con nuôi rồi.

“Mẹ, mẹ nói gì thế, chồng của Tiểu Ngư tuyệt vời lắm

đấy!” Lâm Sở vừa cười vừa nhấc ấm trà lên rót nước.

20.

Dạo này, trào lưu các ông chồng có bồ nhí ở bên ngoài

càng lúc càng thịnh nên để đề phòng Cố Đại Hải, thỉnh thoảng tôi phải gọi điện

thoại về nhà kiểm tra. Một lúc lâu sau, anh ấy mới nhấc máy, làm tôi suýt nữa

thì tắt điện thoại trước.

“Anh đang ở cùng bồ đấy hả? Đã mặc quần chưa thế?”

Nghe thấy cả tiếng anh ấy thở gấp gáp, tôi gắt.

“Vừa mặc rồi” Anh ấy bực mình bảo. Tự nhiên tôi thấy

tóc mình dựng ngược cả lên, cái này gọi là tức quá đây mà.

“Ồ, giỏi nhỉ? Thế bồ của anh thì sao?” Tôi nén giận

lại, hỏi.

“Đang ở ngoài ban công, anh vừa nhốt vào trong lồng

rồi…” Anh ấy đắc ý cười phá lên, chẳng khác gì con gà mái mẹ, người nào không

biết lại còn tưởng anh ấy không biết bị trúng độc rồi cũng nên.

“Hả?”

“Bồ của anh tên là Bội Bội, anh mới tắm cho nó xong,

bị ướt hết cả người, còn bị nó cắn cho một phát nữa.”

“Đáng đời! Giá nó cắn chết anh luôn đi có phải tốt hơn

không! Đồ lưu manh, lại còn tắm chung nữa!” Tôi cười đau cả bụng.

Mấy ngày liền, tôi với Lâm Sở cứ phải “diễn kịch” cho

mọi người xem, tôi còn giả vờ khuyên cô ấy kết hôn đi, làm cô ấy tức đến tím

tái cả mặt.

Nửa đêm hôm đó, tôi bị cuộc điện thoại của A Mông làm

cho tỉnh giấc. “Mình sẽ giết con hồ ly tinh đó!” A Mông khóc ầm ĩ trong điện

thoại.

“Bĩnh tĩnh đã nào! Cậu nói từ từ thôi!” Tôi bảo.

Nghe A Mông nức nở một hồi, tôi mới hiểu đầu đuôi câu

chuyện. Lý Triển Bằng và cô diễn viên kia đã lên giường với nhau. Lý Triển Bằng

muốn giúp cô ta trở thành diễn viên nổi tiếng để đền bù thiệt hại nên mới tới

tìm tôi, nhưng cô diễn viên này cũng chẳng vừa, mấy hôm trước tới tận cửa nhà

để tìm A Mông. Chẳng biết cô ta có nhắc đến chuyện lần trước ăn cơm cùng vợ

chồng tôi với A Mông không nữa, cô ta mà nói, chắc tôi có nhảy xuống song Hoàng

Hà cũng không rửa hết tội mất.

“Đi cẩn thận nhé!” Lâm Sở bảo. Cố Đại Hải lái xe tới

đón tôi về, Lâm Sở đứng ở cổng làng tiễn chúng tôi.

21.

Đường đi rất vắng vẻ, tôi và Cố Đại Hải vừa lái xe vừa

đùa với nhau, đúng lúc ra đến đường cao tốc Kinh Thạch thì bất ngờ tông vào một

chiếc xe con khác.

Tôi ngồi trong xe, day day thái dương, cú va đập đó

khiến cho trong đầu tôi đột nhiên hiện lên một hình ảnh mơ hồ, đó là m