Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325810

Bình chọn: 9.00/10/581 lượt.

chắc chắn thuộc về

anh ấy không?"

"Tôi nghĩ, nên chắc chắn về bản thân thì tốt hơn." Diệp

Tri Thu không còn nhẫn nại để nói chuyện với cô ta nữa nên trả lời chiếu lệ. May

mà lúc này di động đổ chuông, nhìn số điện thoại gọi đến cô khẽ chau

mày.

"Chị nói rất có lý. Rất vui vì được quen biết chị, chúng ta liên lạc

sau nhé!" Lý tư Bích cười, đứng dậy rồi uyển chuyển bước ra. Số máy gọi đến là của Tăng Thành, Diệp Tri Thu hơi do dự nhưng không thể không

nghe máy.

"Tri Thu, em ra khỏi khách sạn thì rẽ phải, tôi đợi em ở bên

đường."

Diệp Tri Thu ngạc nhiên nhưng đành khẽ nói "Vâng" một tiếng rồi

tắt máy. Cô ngán ngẩm nghĩ, muốn tránh cũng không nổi, giờ cô hay Tăng Thành dù

cẩn thận tới đâu cũng vô ích, gặp mặt riêng kiểu này chắc chắn một điều là quan

hệ nam nữ không rõ ràng. Nếu là người khác thì cô đã từ chối thẳng thừng nhưng

khẩu khí của Tăng Thành từ trước tới nay chưa bao giờ có khái niệm chấp nhận sự

cự tuyệt của cô. Hình như cô mới chỉ dám cự tuyệt lời cầu hôn của ông

ấy.

Cô ngồi thêm một lúc rồi ra khỏi khách sạn, hướng về phía con đường

rạp bóng cây. Bên đường có vài chiếc xe đang đỗ, trong đó có xe của Tăng Thành.

Cô mở cửa xe rồi ngồi lên, mùi thuốc phản phất. Tăng Thành dụi điếu thuốc đang

hút, tiện tay bật đèn trong xe, ông hỏi: "

"Hôm nay ông Thẩm nói điều gì

gây khó khăn cho em sao?" Dưới ánh đèn, ông nhìn cô bằng ánh mắt điềm tĩnh,

không có bất kỳ cảm giác bất an hay đang thám thính điều gì.

Đương nhiên

cô hiểu, câu nói đó phát xuất từ lòng quan tâm của ông. Tăng Thành biết rõ, Thẩm

Gia Hưng vốn chẳng mặn mà gì với việc kinh doanh thời trang, nay lại hẹn hò cô

ra ngoài nói chuyện riêng thì đúng là có việc lạ, hơn thế ông lại quá hiểu tình

hình của Tín Hòa. Nhưng cô không muốn kể lể nỗi khổ của mình với ông chủ cũ, lại

càng không muốn thăm dò thông tin bên Tố Mỹ để báo cáo lại cho ông Thẩm. Vì thế

cô chỉ cố gắng tỏ ra tự nhiên: "Cũng có một số việc, nhưng vấn đè không

lớn".

Tăng Thành cười nói: "Tri Thu, em làm việc với tôi sáu năm, chưa

bao giờ tôi thấy em nhìn tôi bằng ánh mắt nhìn ông Thẩm. Ánh mắt đó quá mạnh mẽ,

không có vấn đề gì mới là lạ".

Diệp Tri Thu biết mình chưa thể đạt đến

trình độ giấu kín tâm trạng như Tăng Thành, sự bức xúc của cô lúc ở khách sạn đã

lọt vào mắt ông, cô đành cười buồn: "Đó là bởi ông chưa bao giờ giao việc ngoài

khả năng của tôi."

"Thế ư? Tôi nhớ có một năm em đi công tác Quế Dương

đúng vào dịp nghỉ Quốc Khánh, thế mà tôi lại yêu cầu em về ngay để giám sát việc

khởi công cửa hàng, em không mua được vé máy bay, cũng chẳng đặt được vé tàu

nằm, phải ngồi gần ba mươi tiếng đồng hồ mới về tới nơi. Hôm sau lại đi làm bình

thường. Cái này nằm trong khả năng của em sao?"

"Sao ông biết?" Diệp Tri

Thu kinh ngạc, cô không có thói quen kêu khổ, kêu mệt với ông chủ hay cấp trên

mà Tăng Thành cũng không phải là người thích nghe cấp dưới kể lể điều

đó.

"Tôi không chỉ biết thế thôi đâu, có điều em đừng cho rằng tôi tầm

thường nhé!", ông điềm đạm nói tiếp: "Lúc đó em có bạn trai, tôi có vợ, tôi

không có ý gì cả, cũng không muốn sự quan tâm của tôi gây phiền phức cho

em".

Diệp tri Thu trong lòng xáo trộn, lần công tác vất vả đó đã là việc

của mấy năm trước. Cô vẫn luôn coi sự vất vả, mệt nhọc là một phần trong công

việc mà thản nhiên đón nhận. Cô hoàn toàn không ngờ, ông chủ đã quan tâm đến

mình từ rất lâu rồi, hơn nữa, sự quan tâm đó lại lặng thầm, không có bất kỳ biểu

lộ nào.

"Việc của Tín Hòa đối với tôi không quá quan trọng, tôi chỉ quan

tâm đến em thôi, và hiện giờ tôi có thể công khai thể hiện sự quan tâm ấy". Tăng

Thành quả nhiên bình tĩnh hơn cô rất nhiều. Ông nói tiếp: "Tri Thu, hy vọng lời

cầu hôn kia không làm mất niềm tin của em đối với tôi".

Nhưng việc cầu

hôn đó đã làm mọi chuyện khác trước. Diệp Tri Thu ngẩng đầu nhìn ánh mắt dịu

dàng của Tăng Thành và cười theo. Tăng Thành biết cách làm cho người khác bình

tĩnh, cô nói: "Tổng giám đốc Tăng, dù không làm ở Tố Mỹ nữa nhưng tôi vẫn luôn

tin tưởng ông. Tôi chỉ hy vọng mình không phụ lòng ông thôi".

"Nếu như

thật sự em tin tưởng tôi thì đã không tính đến hạ sách chuyển sang Tín Hòa rồi",

Tăng Thành vừa cười vừa nói. Diệp Tri Thu cúi đầu im lặng, ông nói tiếp: "Tri

Thu, xin lỗi em. Tôi không có ý khác, chỉ là muốn nhắc nhở em thôi. Sự tận tâm

và nhiệt tình với công việc của em không thể chê vào đâu được, nhưng nếu đầu tư

vào công việc quá mức sẽ khiến em rơi vào giữa mâu thuẫn của hai vợ chồng ông

Thẩm và bà Lưu. Đó là việc đại kỵ của người làm quản lý chuyên môn. Gần đây ông

Thẩm rất hay đến khu dự án nên tôi ít nhiều cũng biết ý đồ của ông ta".

Diệp Tri Thu vội đáp lời: "Không, ông đừng nói với

tôi những điều như vậy, dù tôi nghe được điều gì, tôi cũng không nói lại cho

Tổng giám đốc Thẩm đâu. Làm việc ở Tín Hòa tôi rõ, tôi sẽ không làm những nhiệm

vụ ngoài khả năng và trách nhiệm của mình".

Tăng Thành gật đầu rồi nói:

"Làm ở các doanh nghiệp tư nhân mà giữ được điều đó quả không dễ, thôi để tôi

đưa em về". Tăng Thành khởi động xe, nhìn


80s toys - Atari. I still have