Polaroid
Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Khi Tình Yêu Đến Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325670

Bình chọn: 8.00/10/567 lượt.

nể hai người, nhất là

lời của Thẩm Gia Hưng, cô đành uống cạn ly rượu. Rượu vào đến đâu, ruột gan cô

như lửa đốt đến đó, cảm thấy nôn nao trong người. Biết mình không ổn nên vừa đặt

ly rượu xuống là cô vội chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Hai ngày nay, cô

đã vất vả tiếp khách suốt, lại chẳng ăn uống ra hồn, giờ nôn đến mật xanh mật

vàng mới thôi, người rũ ra như tàu lá héo.

Đây là lần đầu tiên Diệp Tri Thu có phản ứng mạnh như thế với rượu, đầu óc cô

trống rỗng, cố gắng đi đến bồn rửa tay súc miệng, trong bụng vẫn cảm thấy cồn

cào khó chịu, khuôn mặt xanh xai tiều tụy. Người vốn có thói quen chấp nhận hiện

thực như cô mà đến giờ cũng nghĩ rằng, sự chịu đựng này dường như không

đáng.

Trợ lý bán hàng Tiểu Lưu cũng vào theo, tay chân rối loạn, hỏi:

"Tổng quản lý Diệp, chị sao vậy?"

Diệp Tri Thu cố trấn tĩnh rồi nói:

"Tiểu Lưu, lấy cho tôi cái túi, sau đó giúp tôi gọi anh Đới Duy Phàm bên công ty

quảng cáo, rồi nói nhỏ với Tổng giám đốc Lưu một tiếng là tôi phải đi bệnh

viện".

Tiểu Lưu vội vàng chạy đi. Diệp Tri Thu lấy giấy vệ sinh lau sạch

nước trên miệng rồi đứng dựa vào tường. Một lát sau, Đới Duy Phàm, Tiểu Lưu và

Lưu Ngọc Bình đều chạy tới. Lưu Ngọc Bình vội hỏi: "Tiểu Diệp, cô không sao chứ?

Nôn ra được thì đỡ hơn rồi, về phòng khách nghỉ đi".

Cô xua tay nói:

"Tổng giám đốc Lưu, tôi không sao, bà vào tiếp khách đi, bụng tôi rất khó chịu,

anh Đới đưa tôi đi bệnh viện là ổn thôi. Tiểu Lưu, em nhớ thu xếp lịch về của

khách nhé."

Đới Duy Phàm đỡ cô đi, anh nói: "Sắp gục đến nơi rồi mà còn

nghĩ đến công việc. Mất mạng chỉ vì chút tiền mới là oan gia". Anh mở cửa xe, để

Diệp Tri Thu ngồi vào, vừa lái xe vừa nói tiếp: "Gọi điện thoại cho bạn trai em

đến chăm sóc đi, không phải anh không quan tâm và không lo lắng cho em, nhưng

anh ấy đi thì tiện hơn".

Diệp tri Thu mệt mỏi nói: "Giờ anh ấy đang ở Hội

nghị cung cấp xe hơi, rất quan trọng, có lẽ vẫn chưa kết thúc, đợi tí nữa rồi

gọi."

"Thu Thu, cá tính của em đáng sợ thật đấy. Làm như trâu như ngựa,

em mệt thế chứ còn mệt hơn nữa ông bà chủ cũng chẳng thương sót đâu. Giờ lại

nghĩ cho bạn trai, thực sự anh thấy sợ em rồi đấy!".

Hai người đang nói

chuyện thì Tiểu Địch gọi điện tới truy hỏi: "Thu Thu,nói ngay, có phải người ta

cầu hôn cậu rồi không?"

Diệp Tri Thu giật mình, hôm nay thật lắm điều

ngạc nhiên, những lời đồn thổi đã đành, ngay cả việc được cầu hôn cũng bị truyền

ra: "Cậu, sao cậu biết được?". Trong lúc lo lắng, bụng lại quặn đau dữ dội khiến

cô không nén được tiếng xuýt xoa.

"Thu Thu, cậu sao thế?"

Diệp Tri

Thu ôm bụng không nói nên lời, Đới Duy Phàm cầm điện thoại của cô, nói ngắn gọn:

"Thu Thu uống quá nhiều, dạ dày không ổn, tôi đang đưa cô ấy đi

viện".

"Viện nào, tôi sẽ đến ngay".

Tân Địch đến bệnh viện trước,

đã xếp số và đợi sẵn trước cổng khu cấp cứu. Cô vừa đỡ Tri Thu đi vào phòng cấp

cứu tầng một vừa gay gắt hỏi Đới Duy Phàm: "Là anh để Thu Thu uống rượu à? Anh

thật quá đáng!".

Đới Duy Phàm dơ tay tỏ vẻ vô tội, Diệp Tri Thu cố gắng

nói: "Tiểu Địch, không liên quan đến anh Đới. Là tớ không may, vạ lây vào việc

chả ra sao".

Tân Địch thấy Đới Duy Phàm im lặng vân vê cằm, đành nói:

"Xin lỗi đã trách lầm anh. Thôi anh về đi, để tôi chăm sóc Thu Thu được

rồi".

"Nói ra lời xin lỗi một cách không hề tự nguyện thì chỉ có nhà

thiết kế lớn như cô mới làm được thôi". Đới Duy Phàm cười nói. Lời nói tuy không

mang ý trách cứ nhưng cũng đủ khiến Tân Địch ngại ngùng không biết nói

gì.

Bác sĩ trực khoa Nội khám cho Tri Thu, hỏi thăm cặn kẽ tình hình rồi

thu xếp cho Diệp Tri Thu đi siêu âm. Sau khi cầm kết quả xét nghiệm, ông ta coi

rồi nói: "Viêm dạ dày cấp tính, sau này đừng uống rượu nữa, cũng đừng ăn đồ cay

và đồ kích thích, giờ phải đi truyền trước đã".

Tuy là buổi tối nhưng

phòng truyền đã kín chỗ. Tân Địch thương lượng với y tá, cô hộ lý nói lạnh băng:

"Không còn giường, tôi cũng chẳng có cách nào". Tiểu Địch đành đỡ Diệp Tri Thu

tìm nơi ngồi xuống để đợi đến đợt truyền.

Khi cô y tá đang lấy thuốc, Đới

Duy Phàm đi về phía đó, không biết anh chàng đã nói gì mà cái mặt lầm lì của cô

ta tươi như hoa. Cô ta mở cửa một căn phòng bên cạnh, nói: "Đây là phòng tiêm,

để bạn của anh vào nghỉ ở đây đi".

Tân Địch dìu Diệp Tri Thu vào phòng

nằm xuống giường, cô thấy coi thường cách Duy Phàm dùng để gây thiện cảm với

người khác, nhưng cũng không thể không công nhận đẹp trai thật hữu dụng. Đới Duy

Phàm đưa điện thoại lại cho Diệp Tri Thu, nói: "Anh gọi cho bạn trai của em rồi,

anh ấy nói sẽ tới ngay. Thu Thu, phụ nữ mà lý trí quá thì đàn ông sẽ phục nhưng

chưa chắc đã thích. Đối với anh ấy, em còn quan trọng hơn công việc đấy. Tân

Địch, tôi đợi bên ngoài, chút nữa bạn trai Thu Thu tới, tôi sẽ đưa cô về".

Anh chàng bước ra ngoài, cô y tá cứ nhìn theo mãi.

Tân Địch nói giọng không hài lòng: "Phiền cô, có thể truyền nước được

chưa?"

Cô y tá đỏ mặt, vội quay lại tìm ven cho Tri Thu, đặt kim rồi điều

chỉnh tốc độ truyền. Diệp Tri Thu cười, kéo tay để Tân Địch ngồi xuống, cô nói:

"T