h, sau
đó lại quay sang nhìn Hứa Chí Hằng, rồi mới khàn khàn nói: "Anh tới rồi à? Tiểu
Địch và anh Đối đâu anh?".
"Anh Đối đưa Tân Địch về rồi. Em ngủ tí đi,
vẫn còn nửa chai truyền cơ."
Cô ngoan ngoãn nhắm đôi mắt đỏ hoe lại, một
lúc sau khẽ nói: "Chí Hằng, anh ở đây thật tốt". Thấy Hứa Chí Hằng sững sờ, cô
mỉm cười nói: "Thực ra, em rất sợ cảm giác phải nằm một mình trong bệnh viện
truyền dịch, cứ phải để ý chai truyền, cảm giác trong lòng lạnh lẽo, nhưng vẫn
phải nhớ việc gọi y tá. Giờ thì không cần thế nữa, có thể yên tâm nghỉ ngơi
rồi".
Tuy ánh đèn tuýp chiếu xuống làm sắc mặt cô nhợt nhạt, nhưng khóe
môi lại ánh lên nét cười. Hứa Chí Hằng nắm chặt tay cô, bỗng dấy lên niềm thương
cảm. Anh biết từ trước tới giờ, khả năng chịu đựng của Diệp Tri Thu rất cao,
không có chuyện như các cô gái khác, lấy việc ốm đau bệnh tật để nhõng nhẽo. Chỉ
cần thế này mà cô cũng có thể hài lòng, yêu cầu của cô thấp như thế, anh nghĩ mà
khó có thể vui vẻ được.
Truyền dịch xong, trở về nhà đã rất muộn, Diệp
Tri Thu đi tắm rồi lên giường, Hứa Chí Hằng nằm bên, một tay vẫn xoa xoa bụng
cô, anh hỏi: "Còn đau không em?"
"Cũng đỡ hơn nhiều rồi".
"Em phải
hứa với anh, từ sau không được uống rượu trắng nữa." Diệp tri Thu thu người
trong vòng tay anh, lặng lẽ gật đầu. Hứa Chí Hằng than thở: "Anh vừa tìm hiểu về
bệnh của em, viêm dạ dày cấp tính cũng không có gì đáng ngại, nhưng phải chú ý
ăn uống, nếu không sẽ dễ tái phát, thậm chí còn có khả năng dẫn đến viêm mãm
tính. Nếu em cứ trì hoãn, không chịu chữa trị dứt điểm là rất phiền. Nhìn em
trong bộ dạng thế này, anh rất đau lòng, em biết không?"
"Không có lần
sau đâu", cô nhẹ nhàng nói, trong lòng cũng hạ quyết tâm. Công việc này cô đã
tận tâm tận lực vì nó, còn ảnh hưởng đến sức khỏe như thế, nhưng cũng vì nó mà
khiến cô dính vào bao nhiêu lời đồn thổi, thật sự không đáng chút nào. Cô nói:
"Sau này, dù là ai mời em cũng không uống".
"Cùng lắm thì đổi công việc
khác. Công việc này vất vả như vậy, nếu em tìm được niềm vui và thấy hài lòng về
nó thí anh không nói làm gì, nhưng rõ ràng là em đang bán mạng vì công việc
đấy".
"Cùng lắm thì đổi công việc khác". Câu này Diệp Tri Thu nghe đã
quen. Khi còn yêu Phạm An Dân, cứ nói đến những phiền não trong công việc thì
anh ta lại dùng nó để an ủi cô, có khi còn bồi thêm câu: "Cùng lắm thì anh nuôi
em". Dù cô không coi đó là thật nhưng những câu nói đó lại có hiệu quả rất lớn
trong việc an ủi cô. Vì cô biết, có người sẵn sàng ở phía sau nâng đỡ cho mình,
ngay cả khi sự nâng đỡ đó chưa đủ để cô dựa vào, nhưng cảm giác cũng vô cùng ấm
áp.
Lúc này, cô khẽ thở dài và than thầm, lương hưu của bố mẹ đều rất
thấp, việc chăm sóc cho các cụ lúc về già là trách nhiệm của cô, hơn nữa, trước
mắt cô còn phải lo trả tiền mua nhà, sao có thể nói thôi là thôi ngay được. Cô
không để ý lời an ủi rất mơ hồ của Chí hằng. Cô biết từ trước tới giờ, tiền bạc
đối với anh không phải là vấn đề lớn. Hơn nữa, giờ cô cũng chưa thể nói hết cho
anh biết những lo lắng của mình.
Cô quay người lại, úp mặt vào ngực anh,
nghe tiếng tim đập nhịp nhàng, cố gắng trấn tĩnh rồi nói: "Em sẽ chú ý, em hứa
đấy".
Hứa Chí Hằng siết chặt vòng tay hơn, anh nói: "Ngủ đi em, cố gắng
nghỉ ngơi vài ngày"
Diệp Tri Thu gọi điện cho Lưu Ngọc Bình xin nghỉ ở
nhà ba ngày. Ông Vương ở thành phố H cũng gọi điện đến xin lỗi, cứ luôn miệng
nói mình không nên để cô uống rượu trắng: "Haizzz, Tổng giám đốc Tăng đã dặn đi
dặn lại, nhưng hôm đó tôi uống hơi nhiều, cứ hò hét chúc tụng với anh Thẩm mãi,
cô đừng để bụng nhé!".
Diệp tri Thu biết, chẳng qua ông ta nể mặt Tăng
Thành nên mới khách khí luôn miệng nói như vậy. Cô biết nếu tình hình cứ thế thì
những lời đồn sẽ càng nhiều hơn nữa, nhưng đối với việc này, cô không có cách
nào khác.
Khi tiếp tục đi làm, Lưu Ngọc Bình cũng an ủi cô: "Cô thấy khỏe
hơn chưa? Tổng giám đốc Thẩm rất ngại với cô, ông ấy không ngờ, cô làm bên kinh
doanh bao lâu như thế mà tửu lượng lại kém đến vậy."
Đương nhiên cô cười
và nói mình không sao. Lưu Ngọc Bình tỏ ra quan tâm: "Thế thì tốt, Hội chợ bán
hàng kỳ này rất thành công. Đúng là gần đây cô đã quá vất vả. Tôi nghĩ thế này,
nhân lúc chưa vào mùa chính, cô bàn giao vấn đề quản lý đại lý cho anh Châu làm,
như thế cô sẽ có thêm thời gian để huấn luyện các cửa hàng trưởng, nắm vững việc
quy hoạch thống nhất các địa điểm bán hàng".
Diệp Tri Thu không tỏ thái
độ gì, cô nói: "Vâng, không có vấn đề gì".
Quả nhiên, cô làm đúng theo sự
sắp xếp của Lưu Ngọc Bình, vui vẻ bàn giao việc liên lạc và tiếp đãi các chủ đại
lý cho Quản lý Châu. Hứa Chí Hằng đang định khuyên cô không nên tiếp tục làm
việc cật lực như vậy, nhưng anh không ngờ Diệp Tri Thu đã giữ lời hứa, sau Hội
chợ bán hàng, cô giảm sức ép công việc, tan ca đúng giờ, bớt làm thêm, và những
chuyến công tác, cũng không tham gia tiếp khách nữa. Nhiều khi anh và Tri Thu
còn có thời gian đi du lịch cuối tuần, thời gian càng nhiều, họ càng muốn cùng
nhau đi ăn, xem phim và đi dạo bên bờ sông.
Thời tiết