
thoại của nhà gọi tới, anh trai anh bị tai nạn xe, anh phải về
xem thế nào".
Diệp Tri Thu vội vẫy phục vụ lại tính tiền và hỏi Hứa Chí
Hằng: "Có gấp không?"
"Chắc là không nguy hiểm đến tính mạng, giờ vẫn
đang cấp cứu. Thu Thu, em đặt cho anh vé máy bay sớm nhất, anh phải bàn giao lại
công việc với Mục Thành đã."
Hai người cùng gọi điện thoại và đi ra
ngoài. Diệp Tri Thu đã tìm và đặt được vé. Hứa Chí Hằng xem giờ, thấy không kịp
về thu xếp đồ, anh nói: "Anh đi thẳng tới sân bay, Thu Thu, em tự về được không?
Về đến nơi, anh sẽ điện cho em ngay."
Diệp Tri Thu chỉ kịp dặn anh lái xe
cẩn thận. Nhìn theo chiếc Cayenne rời khỏi, cô đứng nguyên ở đó, chỉ nghĩ, các
biến cố trong cuộc sống cứ xảy ra làm người ta đau đớn mà không kịp phòng bị,
đặt ra bao nhiêu kế hoạch rồi cũng vô ích mà thôi.
Đợi mãi tới tối, Hứa
Chí Hằng mới gọi điện tới, anh nói: "Thu Thu, xin lỗi em. Chiều nay lúc em gọi
thì anh đang rất tâm trạng nên không nghe được".
Nghe giọng, hình như anh
rất mệt mỏi, Diệp Tri Thu sợ tới mức câu nói ngập ngừng: "Anh trai anh...
".
"Anh ấy bị gẫy xương sườn, dập lá lách, đã làm thủ tục cắt bỏ, ngoài
ra não còn bị chấn thương nhẹ, phải quan sát xem có bị xuất huyết không. Nói
chung là đã được cấp cứu kịp thời, không nguy hiểm lắm".
Diệp Tri Thu
không nén nổi tiếng thở dài, cô nói; "Thế thì tốt rồi, thế thì tốt
rồi".
"Thu Thu, e rằng anh sẽ phải ở bên này một thời gian, cũng chưa
biết là bao lâu."
"Không sao, anh cứ chăm sóc anh ấy đi."
"Nếu có
chị dâu thì anh ấy cũng không cần anh chăm sóc nhiều." Hứa Chí Hằng do dự một
lát rồi mới nói tiếp: "Có điều, cùng bị tai nạn với anh trai anh còn có một cô
gái nữa. Anh ấy lái xe trên đường cao tốc, bám theo đuôi một chiếc xe tải lớn
nên bị tai nạn. Cô gái đó chỉ bị thương ngoài da, được đưa đến bệnh viện và đã
kiểm tra xong rồi nhưng vẫn không chịu đi. Khi chị dâu đến thì hầm hầm tức giận,
chị ấy bạt tai cô ta một cái, sau đó đưa cháu anh đi mất, giờ không ai biết chị
ấy ở đâu".
Cô không thể bình luận thêm với những biến cố gia đình anh nên
đành an ủi: "Anh mau đi tìm chị ấy đi, một mình chị ấy với cháu nhỏ chắc không
đi xa đâu".
"Đã cử người đi các ngã tìm rồi, cả nhà đang lo lắng lắm. Bố
mẹ lo cho anh trai, cũng nhớ cháu và chị. Tình trạng sức khỏe của họ đều không
tốt, anh chỉ có thể lo việc công ty, ít ra phải tìm được chị dâu, rồi đợi anh
trai ra viện mới tính tiếp được".
"Anh đừng vội, cứ yêm tâm xử lý việc
bên đó rồi tính."
Hứa Chí Hằng thở dài, anh nói: "Thu Thu, em chú ý nghỉ
ngơi, nhất định không được làm việc quá sức. Anh trai anh lần này bị tai nạn,
nguyên nhân chủ yếu là do lái xe trong lúc mệt mỏi, anh ấy được mệnh danh là
người tham công tiếc việc. Chỉ có một điều anh chưa hiểu là... ", anh dừng lại
một lát rồi nói tiếp: "Nếu theo mật độ công việc của anh ấy thì ít nhất một ngày
làm việc cũng trên mười ba tiếng đồng hồ, sao có thể rảnh rỗi bồ bịch được, thật
đáng ghét"
Diệp Tri Thu không biết nói về chủ đề đó như thế nào nên cô chỉ cười và đáp:
"Đừng lo cho em, giờ em là kẻ thất nghiệp, không có việc gì phải lao tâm khổ tứ
nữa".
"Thu Thu, hay là đến đây mấy ngày với anh, coi như là nghỉ ngơi, mà
cũng để anh đỡ nhớ em."
Diệp Tri Thu ngập ngừng trả lời: "Không tiện
lắm... nhà anh giờ đang có việc như thế...".
Nói đến việc nhà, Hứa Chí
Hằng không biết nói sao, đành thở dài ngán ngẩm.
Diệp Tri Thu dịu dàng
nói: "Anh đừng vội Chí Hằng, mọi việc sẽ qua cả thôi. Giờ phải tính xem chị dâu
có thể đi đâu được, đi tìm chị ấy về rồi nói, cả nhà ngồi với nhau bàn bạc thế
nào cũng tìm ra biện pháp giải quyết."
"Chị ấy còn mang theo đứa trẻ mới
sáu tuổi nên khả năng lớn nhất là về nhà mẹ đẻ, nhưng khi gọi điện về đó thì
người nhà họ đều lạnh nhạt nói là không thấy chị ấy đâu. Anh đã phái một nhân
viên ngày mai tới đó, nếu chị ấy có ở đó thì sẽ đón về." Nói đến việc này, Hứa
Chí Hằng lại thấy đau đầu, chị dâu anh bình thường rất hiền lành, nhưng lần này
dẫn cháu anh đi biệt tăm biệt tích như thế thì quả là ngoài sức tưởng tượng của
gia đình anh.
"Chí Hằng, đừng nghĩ nhiều như thế nữa, anh nghỉ sớm
đi."
Bỏ điện thoại xuống, Diệp Tri Thu đứng lên mở cửa đi ra ban công.
Cái nắng khốc liệt của mùa hè tới đêm vẫn làm người ta cảm thấy ngột ngạt, bên
ngoài không có gió, vô cùng oi bức. Cô tì tay vào lan can, cảm nhận rõ sức nóng
được kết lại từ ánh mặt trời thiêu đốt ban ngày, bên dưới vẫn là khung cảnh quen
thuộc của thành phố thân yêu, ánh đèn nhấp nháy khắp mọi nơi, đại lộ lớn nườm
nượp dòng xe đi lại.
Cái nóng mùa hè dai dẳng của thành phố này mới chỉ
qua được một nửa, người đàn ông đã bao lần dùng vòng tay ấm áp ôm cô, cùng cô
đứng trên ban công nhỏ này ngắm cảnh đêm giờ đang ở một thành phố khác với những
biến cố trong cuộc sống.
Từ nhỏ cô đã sống ở thành phố này, biết rõ từng
ngóc nghách của mỗi con đường, dãy phố và đã thích ứng với thời tiết bốn mùa
khắc nghiệt ấy. Nhưng lúc này, cô đột nhiên cảm thấy mình thật cô độc, dường như
cái náo nhiệt, phồn hoa của thành phố này nằm ng