
tiền bảo hiểm thất nghiệp bao năm rồi, cuối cùng cũng
đến lúc dùng tới rồi".
Không ngờ Tây Môn nghe vậy lại tỏ ra rất vui mừng:
"Chị Thu Thu, tốt quá. Em cũng đang có việc muốn tìm chị đây". Hai người đến
tầng mười sáu thì cậu nghiêm túc nói với cô: "Chú em cho em phụ trách việc kinh
doanh quý ba ở bên Tân Giang Hoa Viên. Chị cũng biết quý một họ đã làm rất tốt,
quý hai cơ bản cũng đã bán hết, quý ba sắp đến rồi, em định tìm người thiết kế
một số căn hộ có phong cách đặc biệt. Nếu chị bận việc thì em cũng chẳng dám mở
miệng, nhưng giờ đang rảnh thì chị xem có thích việc này không, đãi ngộ cũng
không tệ đâu."
Diệp Tri Thu khá bất ngờ, cô nói, "Tây Môn, bên em là bất
động sản, chắc chắn biết rằng, bây giờ có đầy các công ty chuyên về kiến trúc,
thiết kế của họ rất chuyên nghiệp. Hơn thế, chẳng phải công ty bất động sản các
em cũng có công ty kiến trúc riêng sao? Sao lại muốn mời chị tham gia việc
này?".
"Bởi em làm lĩnh vực này nên mới biết trình độ của các kiến trúc
sư bây giờ kém lắm. Họ chỉ cần học Mỹ thuật vài ngày, rồi tập thành thạo các
động tác thiết kế, chỉnh sửa trên máy là có thể tự gọi mình là kiến trúc sư.
công ty kiến trúc bên em chỉ chịu trách nhiệm thi công, không có năng lực thiết
kế. Chị Thu Thu, chị thì khác, em đã được xem rất nhiều thiết kế, nhưng chỉ có
thiết kế căn phòng của chị là em thấy thích thú. Hơn thế, phải nói tới các bản
thiết kế trang trí dựng hình của chị rất có nền tảng. Em cần cái đặc biệt, có
phong cách, khiến người khác vừa nhìn đã muốn mua, không phải công ty kiến trúc
nào cũng làm được điều đó. Thêm nữa, từ trước tới giờ chị vẫn phụ trách việc
trang trí cửa hàng, làm việc này không phải quá khó chứ?".
Diệp Tri thu
lắc đầu rồi cười nói: "Là em quá tin tưởng chị thôi, có điều chị không muốn đổi
nghề, mấy hôm nữa chị còn phải đi Thẩm Quyến để xem Tuần lễ Thời
trang".
"Cái này không tốn quá nhiều thời gian của chị đâu, chỗ chú em đã
mở cuộc họp nghiên cứu rồi, cảm thấy bên nhà đất giờ đang có xu hướng xì hơi,
không biết khi nào những ngày tươi đẹp mới đến, vì thế họ quyết định tung các
căn hộ ra bán, bán được càng nhanh càng tốt, không thể giống như các công ty
phát triển khác được. Chị xem xong Tuần lễ Thời trang thì bàn bạc lại với em
nhé, được không?".
Diệp Tri Thu không nỡ từ chối thẳng thừng sự nhiệt
tình của cậu ta, nên gật đầu nói: "Thế để lúc đó nói sau vậy".
Cô lấy
chìa khóa mở cửa, Tây Môn cũng đi về phía nhà mình, đột nhiên cậu ta quay lại
nói: "Chị Thu Thu, hôm qua lúc ông Thẩm nói chị thôi việc, Phạm An Dân cũng ở
đó, sắc mặt anh ta có vẻ hơi thay đổi, em thấy lúc đó anh ta ra ngoài gọi điện
ngay, nhưng khi về lại hỏi em có phải chị đổi số rồi không. Chắc là chưa
chứ?".
"Chưa em ạ." Diệp Tri Thu đã lưu số của Phạm An Dân và Phương Văn
Tĩnh vào danh sách hạn chế cuộc gọi, nhưng cô không muốn nói về anh ta nữa nên
tiếp lời: "Thế nhá, chị sẽ liên lạc sau".
Diệp Tri Thu mở cửa, bật đèn,
nhìn vào phòng khách. Từ lúc ký hợp đồng thuê nhà, cô chưa quay lại chỗ này, mọi
thứ đều để đúng vị trí như những gì cô đã sắp đặt, rất gọn gàng ngăn nắp. Đứng
trong căn phòng mà giờ mình đã chính thức đứng tên sở hữu, cô bỗng sững
lại.
Hôm cho thuê nhà, từ ngoài tỉnh cô vội trở về, cũng đứng ngây ra như
thế này trong phòng khách, cảm giác lúc đó khó xác định được rằng, việc cố gắng
giữ căn hộ là sáng suốt hay không. Đương nhiên, bán đi căn nhà mà mình đã tốn
tâm tốn sức trang trí thì tổn thất không cần tính cũng có thể thấy rất rõ. Cô an
ủi bản thân, nếu tình cảm thay đổi thì ít ra căn hộ vẫn còn đó, ngày ngày tăng
giá và khiến cô có cảm giác an toàn. Rồi sẽ có ngày nỗi đau qua đi, cô có thể
thản nhiên ngồi trên ban công ngắm cảnh sông nước lúc bình minh và hoàng
hôn.
Cô thuê người định kỳ tới quét dọn và mở cửa cho thoáng gió nên căn
phòng không có cảm giác âm khí, nhưng dù sao bên trong vẫn rất oi bức. Cô đến
kéo cánh cửa sổ phòng khách, những cơn gió từ ngoài sông thổi vào, không mát
nhưng cũng mang đến luồng không khí mới. Phía xa, trong màn đêm, một chiếc phà
đã đi gần đến giữa sông. Khi trang trí cho căn phòng, đã rất nhiều lần cô đứng ở
góc này ngắm cảnh, giờ nhìn lại, cô hơi hoài nghi, không biết có phải đánh giá
quá cao lý tính và khả năng chịu đựng của mình không.
Cô không muốn cứ
ngây mãi ra như vậy, vì thế đi vào phòng ngủ mở tủ quần áo ra. Quần áo của Hứa
Chí Hằng được xếp rất gọn gàng, cô lấy ra một bộ vét, mấy cái sơ mi, áo phông có
cổ và mấy chiếc áo lót.
Cô lại đi vào thư phòng, máy tính của Hứa Chí
Hằng đặt trên bàn đọc sách. Cô cầm lên, nhìn thấy tường phía cửa hình như đã
treo thêm vài bức tranh. Cô bật đèn, không thể tin ở mắt mình vì trên đó đang
treo những bức tranh phong cảnh mà trước đây cô đã vẽ Năm ngoái, sau khi trang trí xong căn hộ, Diệp Tri Thu đã về nhà của bố mẹ tìm
những sáng tác cũ của cô, chọn ra ba bức tương đối có hệ thống để treo ngoài
phòng khách, những bức còn lại thì để tạm sang một bên. Không biết Hứa Chí Hằng
đã thấy chúng tự bao giờ lại còn đem đóng khung và tr