
oài cuộc sống của cô. Còn cô
đang ngồi trên một hòn đảo nhỏ, cô đơn đứng nhìn cuộc sống hồng trần của
mình.
Chỉ vì giờ đây anh đang xa cô sao? Cảm giác này chợt tới làm cô
thấy kinh ngạc, vì từ trước tới giờ, cô vẫn là người sống lý trí, cũng đã quen
với việc suy nghĩ về nguyên nhân và hậu quả, nhiều lúc, nhìn sự việc không dám
nhắm mắt lạc quan nhưng có khi cũng không để cho mình đến mức cực đoan. Không
ngờ, lần chia xa ngắn ngủi này lại làm tâm tư cô trở nên phức tạp như vậy. Cô
bỗng ý thức được rằng, mình đã gắn bó quá sâu sắc với tình cảm này rồi. Tương
lai thật giống với màn đêm đen trước mặt, mênh mông và không thể báo trước điều
gì.
Theo lời đã hẹn với Lưu Ngọc Bình, Diệp Tri Thu đến Tín Hòa làm công
tác bàn giao mọi việc trong vòng hai ngày. Lưu Ngọc Bình không thể phủ nhận thái
độ chăm chỉ của cô, không che dấu những điều mình biết, trước khi đi còn chỉnh
sửa lại một bản ghi nhớ công việc dày cộm rồi đưa cho bà ta. Cô nói: "Tổng giám
đốc Lưu, đây là ý tưởng và kế hoạch phát triển mạng lưới tiêu thụ cho Tín Hòa,
đương nhiên thị trường thiên biến vạn hóa, chưa chắc đã dùng tới nó, tôi chỉ hy
vọng bà tham khảo thôi".
Sau khi nói chuyện với Thẩm Tiểu Na, bà Lưu Ngọc
Bình cũng cảm thấy hối hận. Ban đầu, ý đồ của bà ta chỉ là dần kìm quyền lực của
Diệp Tri Thu, rồi giám sát để cô có ích cho mình. Nhưng Thẩm Gia Hưng thì sâu sa
hơn, sau khi ông ta mua được đất của khu dự án thì như đã trèo lên lưng hổ, chỉ
có thể tiếp tục phát triển, vì thế ông ta thấy nếu để Diệp Tri Thu lại, tiếp tục
theo cách làm của cô với thời trang thu thì không đảm bảo được số tiền mặt cho
ông ta và điều này sẽ càng dễ gây xung đột với vợ và con gái.
Do đó, thái
độ của Thẩm Gia Hưng rất cương quyết, ông ta đã chỉ rõ với vợ rằng cô gái này
tâm tư kín đáo, quan hệ với Tăng Thành cũng không bình thường, rất khó kiểm
soát, nếu không cắt đứt mọi việc với cô thì sau này hậu quả càng lớn và càng khó
giải quyết. Lại thêm những tin đồn ầm ĩ giữa cô và ông chủ của công ty Địch Á -
đối thủ cạnh tranh trực tiếp với Tín Hòa, Lưu Ngọc Bình đành bán tín bán nghi mà
làm theo Thẩm Gia Hưng.
Bây giờ xem ra Diệp Tri Thu vốn không có ý định
sang Địch Á, hơn nữa bà Lưu trong thời gian ngắn thế này cũng không thể tìm đâu
ra một người tận tâm tận lực với công việc như cô. Nhìn thái độ cương quyết ra
đi của cô, bà ta lại nghĩ, có thể chồng mình nói đúng, vạn nhất đến ngày cả hệ
thống tiêu thụ đều nằm trong quyền quản lý của cô, rồi để cô đến đòi hỏi điều
kiện thì chẳng phải bà ta lại ở thế bị động sao.
Diệp Tri Thu làm xong
thủ tục bàn giao công việc với Tín Hòa, cô thở phào, nói lời tạm biệt với các
đồng sự rồi về nhà. Vừa về đến cửa, di động cô lại đổ chuông, là số điện thoại
lạ, cô bắt máy hỏi: "Xin chào, xin lỗi ai đó?".
Đầu bên kia im lặng, cô
lại cất lời: "Xin chào, xin lỗi ai đó?".
"Thu Thu, là anh", giọng của
Phạm An Dân.
Diệp Tri Thu cũng im lặng một lát rồi hỏi: "Có việc gì
không?".
"Thu Thu, anh nghe nói em đã thôi việc ở Tín Hòa, có vấn đề
gì...", Phạm An Dân ngập ngừng, anh nói tiếp: "Ý anh là, trước khi tìm được công
việc mới, nếu như có khó khăn gì, anh có thể...".
"Cám ơn anh,nhưng không
cần đâu", Diệp Tri Thu không hiểu anh ta lấy thông tin ở đâu mà nhanh vậy, cô
vội ngắt lời, rồi nói tiếp: "Tôi định đổi việc, không có khó khăn gì, đừng vì
việc này mà gọi điện cho tôi nữa, tránh cho mọi người những rắc rối không cần
thiết".
Cô ngắt máy luôn, người nói chuyện ở đầu dây bên kia giờ đối với
cô chỉ là người lạ, hơn nữa, cũng không đủ sức để ảnh hưởng đến tâm trạng của
cô. Giờ đây, cô không biết mình nên vui hay buồn. Không muốn nghĩ mãi về việc
này, cô mở máy tính xách tay, lên mạng tìm những tài liệu cần thiết để chuẩn bị
cho những bước tiếp theo của công việc.
Chiều tối, Hứa Chí Hằng gọi điện
tới, anh nói: "Thu Thu, anh cần tài liệu trong máy tính xách tay và cũng không
có thời gian mua quần áo. Em xem có thể đến căn hộ bên Tân Giang Hoa Viên giúp
anh chuẩn bị vài bộ đồ và lấy máy tính xách tay gửi cho anh được không? Nếu em
thấy không tiện thì đưa chìa khóa cho Lý Tính để cô ấy đi cũng
được".
Diệp Tri Thu nói vẻ giận dữ: "Anh đừng có mong thế nhé, chuẩn bị
quần áo cho bạn trai là đặc quyền của phụ nữ, em sẽ không để người khác làm điều
đó đâu".
Hứa Chí Hằng đang trong tâm trạng rối bời cũng phải bật cười
thành tiếng
Diệp Tri Thu gọi xe đi thẳng đến Tân Giang Hoa Viên,
vừa vào khu chung cư thì gặp Tây Môn cũng đang đợi thang máy, cậu
nói:
"Thu Thu, chị đến rồi à? Mấy ngày nay không thấy anh khách thuê nhà
của chị đâu cả."
"Anh ấy về Hàng Châu có chút việc, chị đến lấy ít
đồ".
"Nghe nói chị đã thôi việc ở Tín Hòa rồi". Tây Môn nhe răng
cười.
Xem ra tất cả mọi người đều đã biết thông tin này, cô mệt mỏi nói:
"Việc của ngành thời trang mà cậu cũng biết, tin tức nhạy bén thật".
"Tối
qua ăn cơm gặp Thẩm Gia Hưng, em hỏi thăm về chị, rồi nghe ông ta nói vậy. Thế
giờ chị làm việc ở đâu?".
Hai người vào thang máy, Diệp Tri Thu cười nói:
"Giờ chị thất nghiệp, nộp