
g ngần ngại phát huy tài năng của mình, từ việc bố trí các
cửa hàng, cách trưng bày sản phẩm để ông chủ hài lòng. Cuối cùng cô cũng ký được
hợp đồng chính thức.
Trên một chuyến phà, cô đã thông báo tin vui đó cho
Phạm An Dân, anh ta cũng chân thành chia vui cùng cô.
Đến lúc hai người
yêu nhau, mọi chuyện đều diễn ra êm đẹp.
Cô không thể quên được quãng
thời gian hai người hạnh phúc bên nhau. Thời gian đi làm của Phạm An Dân rất ổn
định, ngày nào anh cũng chờ cô ở bến phà rồi hai người cùng đi về. Đến mùa đông,
khi gió trên phà thổi lạnh buốt sống lưng, Phạm An Dân còn mở rộng áo khoác để
cô đứng sát lại, lấy thân mình chắn gió cho cô.
Khi được nghỉ, họ cùng đi
chơi, có lúc cô còn mang theo cả đồ nghề vẽ, anh nói anh thích được thấy vẻ
chuyên tâm khi cô vẽ. Mỗi khi cô bất giác quay đầu lại, anh đều cảm nhận được
ánh mắt chất chứa yêu thương của cô.
Hai người bên nhau có biết bao điều
để nói, đến khi vào đến sân chung của khu tập thể mới bịn rịn chia tay. Khi bố
mẹ hai bên biết chuyện, họ đều ủng hộ tích cực, hai đứa trẻ trông rất xứng đôi,
có thể nói là sự lựa chọn tuyệt vời.
Sau này, Diệp Tri Thu không ngừng
thăng chức, công việc càng ngày càng bận rộn, cũng chẳng có thời gian ra ngoài
vẽ nữa. Để tiết kiệm thời gian đi lại, cô thuê một phòng ở Giang Bắc, thỉnh
thoảng Phạm An Dân đi làm về đến đón cô cùng đi ăn cơm. Lần đầu tiên anh qua đêm
ở phòng cô, cả hai người đều căng thẳng. Bởi họ đều là người đầu tiên của nhau.
Cô đã từng cho rằng, họ sẽ là của nhau mãi mãi.
Nghĩ thế, cô nhắm nghiền
mắt, cố không rơi lệ. Từ lần bật khóc khi nghe điện thoại của bố cô ở cầu thang
khu thương mại đó, cô đã tự dặn mình sẽ không bao giờ khóc vì việc này nữa.
Đợi cơn xúc động qua đi, cô đứng dậy đi lấy quần áo
ngủ và đồ tắm. Chăm chú nhìn khuôn mặt mình trong gương, thấy khuôn mặt vẫn rất
trẻ trung và sáng mịn. Nhưng cô cũng tự biết mình không còn là cô gái đáng yêu
được Phạm An Dân thích mê mệt như ngày nào nữa rồi.
Càng ngày cô càng trở
nên lạnh lùng, nụ cười giờ đây chỉ mang tính thủ tục, ngay cả việc nhổ đờm cũng
chẳng có chút e dè, lời lẽ cũng trở nên sâu cay sắc nhọn. Công bằng mà nói,
những điều này đều không thể đổ tội cho việc thất tình. Trải qua mấy năm kiếm kế
sinh nhai, phải giao lưu với bao nhiêu đối tượng, tính cách cô đương nhiên có sự
thay đổi, con người cô cũng không thể không trưởng thành hơn.
Thực ra
trước khi thất bại trong tình yêu, Phạm An Dân đã nhiều lần nói đùa rằng cô đã
trưởng thành hơn rất nhiều chứ không còn ngây thơ như trước nữa. Cô không cho
điều đó là quan trọng, chỉ cảm thấy ở độ tuổi này còn nói những lời ngây thơ
trong sáng có khi lại hơi xấu hổ. Hơn nữa, cô nghĩ chí ít thì trước mặt Phạm An
Dân, mình không nên giả bộ. Vì thế lúc An Dân nói vậy, cô đã sà vào lòng anh,
cười hì hì mà hỏi rằng cô đã già, đã xấu đi chưa. Anh ôm cô nhìn chăm chú rồi
lắc đầu: “Trong mắt anh, em lúc nào cũng là người đẹp nhất”.
Những lời
yêu thương ấy, chắc giờ anh đang nói với cô gái ngây thơ khác.
Diệp Tri
Thu giơ tay lau những hơi nước đọng trên mặt gương, nhìn kỹ mặt mình lần nữa. Cô
nghĩ nếu cứ ngây thơ mãi đến mức phải hổ thẹn thì mới hạnh phúc chăng. Nếu như
có thể, cô cũng muốn được như cô gái dưới lầu kia, giữ mãi nụ cười trong sáng
cùng ánh mắt luôn dựa dẫm vào người yêu. Nhưng cô đâu được lựa chọn
nữa?
Có lẽ trước khi cô gái kia xuất hiện, giữa họ đã có vấn đề, chỉ là
cô không nhận thấy. Cô đặt quá nhiều niềm tin vào mối tình này. Lần đầu nghĩ như
thế, cô đã tự cười mỉa mai: Được một cô nàng trẻ trung hiền dịu, gia cảnh lại
tốt theo đuổi, nếu là con trai thể nào mình cũng rung động.
Ngược lại,
một mối tình kéo dài gần sáu năm, đã đi vào thời kỳ mệt mỏi thì có đáng
gì?
Hơi nước trên mặt gương đã tan hết, khóe môi cô lại nhếch một nụ cười
khổ sở. Kiểu cười đau khổ được coi là dấu tích rõ nét nhất của lần thất bại
trong tình cảm này. Cô biết, không thể thay đổi được gì nữa, chỉ còn cách duy
nhất là chấp nhận hiện thực thôi.
Sau khi Diệp Tri Thu sang Tín Hòa làm
việc, điều làm cô phiền nhất là một tuần chỉ được nghỉ một ngày. Cô biết đó là
chuyện thường trong ngành thời trang may mặc. Ở thành phố này, chỉ có một vài
doanh nghiệp như Tố Mỹ là thực hiện cho nhân viên một tuần nghỉ hai ngày. Hơn
thế, ở Tố Mỹ cô cũng thường làm thêm giờ. Nhưng giờ cái cảm giác bị tước đi một
ngày nghỉ cuối tuần làm cô không thoải mái lắm.
Không thoải mái là việc
của không thoải mái, sáng hôm sau ngày lễ Tình nhân, cô vẫn phải lọ mọ dậy đi
làm đúng giờ sau một đêm thiếu ngủ. Việc bên bộ phận Kinh doanh vừa nhiều vừa
phức tạp, ngay sau khi đàm phán với một đại lý tiêu thụ ngoài tỉnh về việc đổi
hàng đến nỗi rạc cổ họng, tê cả đầu lưỡi, mới uống được ngụm nước thì Lưu Ngọc
Bình đã gọi điện đến mời cô qua chỗ bà ta. Cô vừa ngồi xuống, bà ta đã nói:
“Tiểu Diệp à, tập bản vẽ hình ảnh sản phẩm lần trước cô đưa, tôi thấy rất ổn,
Tiểu Na cũng rất tán thành. Con bé vừa mời một công ty quảng cáo đến làm việc
với tôi, có thể xem qua bản kế hoạch mà họ đưa đến