
n tại nhất định đã
mệt đến chết được, Lãnh binh đánh giặc vốn là việc vất vả nhất, hắn vì
sao khi không lại tự tiếp nhận việc khổ sai như thế này?
“Bốn năm, nàng nguyện ý chờ không?”
Lời hứa hẹn của Liên Thành chợt hiện lên trong tâm trí, quanh quẩn
không dứt. Ta không dám tin, đưa mắt nhìn chằm chằm Liên Thành lúc này
đang nhắm mắt dưỡng thần. Chẳng lẽ, lần này tấn công Âm sơn là hắn chủ
động hướng Hoàng thượng xin đi, là vì ta?
“Liên Thành ….” Ta kìm lòng không đặng mà gọi một tiếng, hắn thản nhiên ứng ngữ đáp lời, đôi mắt vẫn như trước không mở ra.
“Mệt lắm phải không?” Ta bước đến sau lưng hắn, hai tay giúp hắn xoa
bóp hai huyệt thái dương, nhẹ nhàng vuốt ve, coi như đây là một chút tâm ý của ta đi.
Thân thể hắn lúc ta vừa đụng vào đột nhiên cứng đờ, sau đó chậm rãi
thả lỏng, hưởng thụ sự vuốt ve của ta, trên mặt xuất hiện nụ cười nhàn
nhạt, ấm áp tựa xuân phong “Chỉ cần lần này thuận lợi chiếm được Âm sơn, không bao lâu nữa sẽ ….” Hắn không chút để tâm mà nói ra suy nghĩ.
“Không cần khiến bản thân phải khó xử” Động tác ở tay của ta chợt dừng lại trong giây lát, sau đó nhanh chóng tiếp tục vuốt ve.
Thật lâu sau, hắn vẫn không đáp lời, hô hấp bình tĩnh cùng cơ ngực
nhè nhẹ lên xuống phập phồng của hắn cho ta biết, hắn đã ngủ say. Cẩn
thận thu hồi động tác ở bàn tay, ta thở dài một tiếng như có như không
“Thực xin lỗi!”
Hai ngày nữa lại trôi qua, thám tử Liên Thành phái đi vẫn một đi
không trở về, quân tướng tuy toàn thân lạnh cóng nhưng tâm vẫn nóng như
có lửa đốt, đây thật sự không phải dấu hiệu tốt lành gì, chẳng lẽ thật
sự đã xảy ra biến cố? Nhìn sang vẻ mặt ngưng trọng của Liên Thành, tựa
hồ sự việc này thật sự khó giải quyết, ta thật muốn mở miệng hỏi vài
thứ, cuối cùng nuốt xuống, ta thật không muốn tăng thêm ưu phiền cho
hắn, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh bầu bạn cùng hắn.
“Không thể đợi thêm nữa, tiết trời giá lạnh thế này khí sĩ khí thụt
lùi, nếu không tốc chiến tốc quyết, hậu quả thật không thể tưởng tượng”
Mội vị phó tướng xúc động mà vội vàng rống lên.
“Hạ quốc kia hư thực thế nào chúng ta đều không đoán ra, như thế nào
có thể chiến đấu?” Triệu Hồng tướng quân trấn an vị phó tướng kia.
“Chẳng lẽ chúng ta cứ phải chịu cảnh hao sút như thế này?” Lại thêm một vị tướng quân thiếu kiên nhẫn.
Hai bên tranh chấp không ngớt, ý kiến không đồng nhất, Liên Thành
cũng không nói lời nào, lạnh lẽo nhìn, trong tâm hắn chắc chắn cũng là
không thể đi. Binh gia không bao giờ đánh nếu chưa nắm chắc được tình
thế, ngay cả đối phương như thế nào cũng không biết, làm sao có thể khai chiến? Theo ý ta, hiện giờ chỉ có thể chờ, địch bất động ta cũng bất
động, hiện tại chính là lúc so kiên nhẫn, điều này có lẽ Liên Thành sẽ
không hiểu.
“Báo – Tướng quân, vừa rồi bên ngoài quân trướng chúng ta bắt được một thám tử Hạ quốc” Một binh sĩ vọt vào, tiến lên bẩm báo.
Mọi người vừa nghe liền mừng rỡ, nghe được tin này chẳng khác nào
nhận được than sưởi ấm trong trời tuyết rơi. Lúc binh lính đem tên thám
tử Hạ quốc đã bị trói gô vào, tất cả mọi người đều vây lại thẩm vấn tin
tức nội bộ của Hạ quốc, hắn lại cắn chặt môi, một chữ cũng không nói.
“Chỉ cần ngươi nói ra, ta liền cho ngươi một con đường sống, thậm chí còn có thể cho ngươi hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận” Liên Thành rốt cuộc cũng mở miệng, tên gian tế kia vừa nghe, ánh mắt liền trở nên mê
võng “Ngươi thật sự có thể cho ta con đường sống?”
“Bổn soái nhất ngôn cửu đỉnh” Liên Thành thật sự hứa hẹn.
Hắn im lặng giống như đang tự hỏi bản thân một phen, cuối cùng nói ra “Có bốn vạn tinh binh đang đóng quân ở biên phòng Âm sơn, ở Đại Thanh
sơn hơn bốn nghìn người, Ô Lạp sơn tám nghìn. Tuy rằng ở đó binh số có
ít, nhưng hai ngày nữa viện binh sẽ đến. Cho nên tướng quân đem toàn bộ
thám tử Biện quốc bắt lại, sợ các ngươi biết được tình huống thật sự,
hắn chỉ muốn kéo dài thời gian chờ viện binh.”
Tất cả tướng sĩ vừa nghe lời này, ánh mắt liền thay đổi, đem hy vọng
đặt lên trên người Liên Thành, chỉ chờ hắn hạ quyết tâm. Lời của gian tế này quả thật rất trọng yếu, lấy tình hình hiện tại để xem, Hạ quân đóng binh ở Âm sơn căn bản không chịu nổi một kích, nhưng nếu hai ngày sau
viện quân thật sự đến, sợ là sẽ có một hồi ác chiến, đến lúc đó máu chảy thành sông, sinh linh đồ thán là chuyện không thể tránh khỏi. Như vậy,
hiện tại chỉ có thể tốc chiến tốc quyết.
“Chúng tướng sĩ nghe lệnh, tức khắc hướng biên phòng xuất phát” Ánh
mắt Liên Thành sáng rực, biết rõ nay đã là tình thế nguy cấp, không cho
phép hắn lại do dự, chỉ có thể hạ quyết tâm. Chúng tướng sĩ vừa nghe lời này, trên mặt lập tức hiển lộ thái độ đã chờ sự phát động này từ lâu,
tin tưởng tràn trề.
Binh hùng tướng mạnh, quân kỳ phần phật trong gió, tiếng tù không
ngừng vang vọng. Ba quân nhuệ khí vang trời, binh lính liệt hùng tài,
chín vạn đại quân phân ra thành Tiên phong quân, Hữu hộ quân, Tả hộ
quân, Hậu vệ đội, đội du kỵ cũng nhất tề xuất phát, để lại một vạn đại
quân đóng ở quân doanh, mà ta cũng bị Liên Thành giữ lại, hắn muốn ta ở
đây chờ hắn về.
N