
ng,
thi từ tinh tuyệt, là một kỳ tài nữ tử. Nhưng tại sao ngươi lại phải vào cung? Lại phải giúp đỡ ta? Vì sao ngươi có thể khiến người luôn bình
tĩnh như hoàng thượng động dung? Vì sao …. ta luôn có cảm giác đã từng
quen biết ngươi?” Nàng thiển ngâm như đang tự nói với chính mình, lại
như đặt ra một loạt nghi vấn với ta.
“Nương nương, người hỏi liên tục bốn cái “Vì sao”, ta làm sao trả lời người được đây?” Ta thẫn thờ thở dài, tâm tư bị áp lực lúc này làm xao
động, là bị chốn cung cấm này bức sao? Ta cảm giác lúc này như có một
tảng đá nặng nghìn cân đang đè vào tâm ta, dù cố gắng thế nào, ta cũng
không thể mảy may di động nó.
Nàng chậm trãi ngồi thẳng dậy, sau lại dựa vào thành ghế, hai mắt
nặng nề nhắm lại, không buồn hỏi lại, cũng không biết đang nghĩ điều gì.
“Nô tỳ muốn hỏi nương nương một vấn đề” Tuy không nghe được lời đáp
của nàng, nhưng ta biết chắc rằng nàng vẫn đang nghe, liền hỏi tiếp
“Hoàng thượng thật sự sắc phong người chỉ vì người đã cứu vị cô nương
kia sao?”
Hai mắt vẫn nhắm chặt như trước, miệng cũng không mấp máy đáp lại dù
chỉ một chữ, nhưng bờ ngực đang phập phồng hỗn loạn của nàng đã nói cho
ta đáp án. Vân Châu thật là một hài tử đơn thuần, ngay cả gạt người cũng làm không xong.
Đêm đó ta chợt nghe được một tin tức, Tĩnh phu nhân đã mang long thai hơn một tháng, hoàng thượng biết chuyện, cao hứng mở đại yến tại Dưỡng
Tâm điện, gọi chúng phi tần cùng đến dự yến ăn mừng, dù sao mà nói, Tĩnh phu nhân cũng là phi tần đầu tiên hoài thai con nối dõi cho hoàng
thượng. Có câu “bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại” (Bất hiếu có ba loại,
không có dòng dõi là lỗi lớn nhất), nay đã có con nối dõi, căn cơ của
hoàng thất càng được củng cố.
Ta vốn định chuẩn bị trang phục giúp Vân Châu tham dự dạ tiệc tối
nay, lại bị nàng cự tuyệt, chỉ để ta giúp nàng thi phấn che đi vết sẹo.
Ta biết rõ dụng ý của nàng, nàng không muốn cùng các phi tần khác tranh
kỳ khoe sắc. Tại hậu cung, những nữ tử không có tâm cơ, dục vọng như Vân Châu quả thật rất ít ỏi.
Ta và Nam Nguyệt theo nàng đến Dưỡng Tâm điện, bên trong chúng phi đã tề tựu không dưới hai mươi người, ai ai cũng xinh đẹp tuyệt luân, đua
nhau tranh sắc. Ngồi bên trái hoàng thượng chính là Hàn chiêu nghi năm
đó, nay đã là Hàn thái hậu, người tuổi đã hơn ba mươi, nhưng vẫn như
trước, phong hoa tuyệt đại, băng cơ ngọc cốt, nếu có khác, chính là ánh
mắt. Ánh mắt của nàng đã mất đi nét phong tình vạn chủng, vũ mị kiều nhu năm xưa, thay vào đó là sự thành thục lão luyện, túc mục nghiêm cẩn.
Ngồi bên phải Kỳ Hữu chính là Đỗ Hoàn, nàng mỉm cười ôn hòa, vẻ mặt tự
nhiên, làm hoàng hậu vốn không phải là việc đơn giản, phải học cách bảo
trì bình tĩnh, lãnh đạm, nhiều năm đã trôi qua như vậy, nàng nhất định
chịu đựng không ít. Phía dưới Đỗ Hoàn chính là Ôn Tĩnh Nhược – vẻ mặt
mỏi mệt nhưng vẫn tự phụ như trước.
Tĩnh phu nhân, sống mũi nõn nà tựa yên chi, khí chất như ngọc, tố phục thanh khiết, trang sức rực rỡ, khí độ ngạo mạn.
Đặng phu nhân, nhẹ nhàng lả lướt, vòng eo thon nhỏ, mi dài tinh tế,
ngay cả nhăn mày cười cũng xinh đẹp, cánh môi như hoa, răng trắng như
ngọc.
Lục chiêu nghi, minh mâu hạo xỉ (mắt sáng răng trắng), nhu mị hơn người, sắc đẹp dịu dàng, lại mang trên mình trang sức quý giá, quả là quang diễm chiếu nhân.
Nghiên quý nhân, bước chân vừa khởi tựa hồi phong vũ tuyết, băng thanh ngọc khiết, thanh nhã cao quý.
Hoa mỹ nhân, dung mạo đẹp đến cực nhu, đẹp tựa hoa lan, hương kiều
ngọc nộn, đôi mắt tựa làn thu thủy trong veo, tiên tư ngọc sắc.
Huệ tài nhân, mi dày mắt sáng, yểu điệu phong tình, trang sức đủ loại, tú sắc bức nhân, vô cùng xinh đẹp.
….
Thì ra đây chính là hậu cung của Kỳ Hữu, đều là thiên tư quốc sắc,
khiến người nhìn chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ cả đời không quên. Ta
không khỏi ngẩng đầu nhìn Kỳ Hữu đang ngồi cao cao trên long ỷ kia, tú
mục tuấn nhã, khí chất long phụng, hạo xỉ chu thần (răng trắng môi đỏ), ánh mắt thâm sâu, dáng dấp cao to, toàn thân đều tản ra khí chất vương
giả, khiến người khác chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn chứ không dám tiếp
cận.
Bỗng Hàn thái hậu quay đầu nói nhỏ điều gì đó với hắn, hắn lập tức
quay đầu nhìn về hướng này, ánh mắt đó không nhìn ai khác mà chính là
ta. Có lẽ, trong mơ hồ ta bị ánh mắt sâu thẳm đó hấp dẫn, quên mất phải
di dời tầm mắt, cứ như vậy lẳng lặng nhìn thẳng hắn.
“Tuyết Hải, ở đây có phải ta là người xấu xí nhất không?” Tú chiêu
dung cất tiếng khiến ta một phen xao tỉnh, ta hốt hoảng dời tầm mắt, mất tự nhiên mà trả lời: “Nương nương, người phải có lòng tin.”
Bàn tay đang nấp trong ống tay áo chậm trãi siết chặt, vừa rồi tràn
ngập một cảm giác đau thương, tâm ta một phen cảm nhận đầy đủ, ta thật
sự nhận ra tâm tư nguyên bản đã chết của ta, vì ánh mắt đó mà phút chốc
hồi sinh trở lại, cảm giác vấn vương này chính là hạnh phúc, chính là
ngọt ngào sao? Trong nháy mắt …. chỉ cần trong nháy mắt, ta có thể đường đường nhìn thẳng hắn một lần.
Dạ tiệc cũng đã an nhàn mà chấm dứt, Tĩnh phu nhân được hoàng thượng
đích thân đưa về Bách Oanh cung, c