
a một chút, anh cũng đến à? Thế cũng
được chứ sao.”
“Là anh
Lý hả chị?”.
“Ừ.”
“Em nói
rồi mà, anh Lý này cũng thành tâm thành ý với chị quá.” Trong lòng lại chẳng
mong đợi gì việc gặp Lý Trí cả, nhưng lúc này đây đương nhiên phải nặn ra cái
gì đó nói cho lọt tai một chút, dù thế nào đi chăng nữa, Mã Phương cũng đã sống
cùng anh ta rồi. Mã Phương cười cười, nụ cười đó ẩn chứa một điều gì khác, tôi
ngơ khác, có chút không hiểu lắm, nhưng mà theo bản năng, tôi biết rằng không
nên nói về chuyện này nữa, khi Lý Trí qua đây, cuối cùng tôi cũng đã biết được
lúc nãy tại sao Mã Phương lại cười. Anh Lý Trí này, không phải là đến đón Mã
Phương, cũng không phải đến thăm tôi, anh ta đến để thể hiện mình.
“Phiêu
Phiêu này, anh định qua đây từ lâu, nhưng mà công ty cứ bận suốt, em không biết
cái công ty đó của bọn anh đâu... mỗi ngày không biết có bao nhiêu người đến
tìm, em thấy mấy người kia cứ giả vờ đứng đắn thế thôi, nào là đến Tử Kinh
mát-xa thư giãn, uống trà, đánh bài gì gì đó, trông có vẻ rất được đấy, nhưng
thực ra ư, những thứ đó đều là giả vờ hết, đến cuối năm, đều lo chạy công ty
của bọn anh, chỉ lo sang năm bọn anh không rót tiền cho họ! Bận lắm chứ, bận
thật đấy!” Anh ta vừa nói vừa thở dài, giống như anh là sếp tổng của công ty
đầu tư ấy không bằng, tôi rót cho anh một cốc nước, “Vậy hả anh, em quanh năm
suốt tháng cũng thế cả thôi, anh đến thăm hay không cũng được, chỉ cần anh và
chị Mã sống với nhau cho tốt, là em mừng rồi.”
“Phiêu
Phiêu đúng là biết ăn nói quá, có điều, người làm mai cho anh chị nhất định là
em rồi, anh tới vội vàng quá, cũng chẳng chuẩn bị gì cả. Có hộp bánh em cầm
lấy, hôm nay sếp Lý của anh cứ bắt anh cầm cho bằng được, không nhận thì không
xong với sếp.”
Anh đưa
hộp bánh được gói rất đẹp, rất tinh tế về phía tôi, là hộp bánh của một cửa
tiệm bánh cực kỳ nổi tiếng của thành phố chúng tôi, mặc dù tôi chưa từng đi xem
xét giá cả ở đó, nhưng cũng biết rằng, hộp này ít nhất cũng phải hai trăm đồng.
Hai người họ đều đã đóng tiền rồi, Mã Phương đưa bánh hạt dẻ một hai chục tệ ra
thì sao cũng được, còn hộp bánh này tôi ngại nhận lắm, nhưng Lý Trí cứ một hai
đưa cho tôi: “Cầm đi cầm đi, coi thường anh Lý này phải không, ủa...”
“Được
rồi được rồi được rồi.” Tôi thấy sắc mặt của anh thay đổi, lại liên tưởng đến
tính cách của anh, cũng không khách sáo nữa, “Thế thì em nhận nhé anh Lý, thật
sự cảm ơn anh nhiều.”
“Không
phải.”
“Phiêu
Phiêu, hình như anh gặp em ở đâu đó rồi thì phải...”
Mã
Phương ở bên cạnh cười nói: “Đương nhiên là anh đã từng gặp Phiêu Phiêu rồi.”
“Không
phải, Phiêu Phiêu không giống.”
“Đương
nhiên rồi, Phiêu Phiêu của chúng ta bữa nay đẹp ra mà.”
Lý Trí
vẫn nhíu mày, khuôn mặt cứ đắn đo: “Đẹp thì đương nhiên là đẹp ra, nhưng hình
như anh gặp ở... Thôi kệ, anh nhớ không ra.” Em ăn bánh này đi, ăn ngon thì gọi
điện thoại cho anh, ở chỗ anh Lý của em vẫn còn nữa.”
Tôi gật
đầu cười cười, chẳng để chuyện đó trong lòng, tôi chỉ coi đó là những lời nói
khách sáo. Hai người nói chuyện phiếm ở chỗ tôi mấy phút nữa, sau đó liền cáo
từ, tôi tiễn họ xuống dưới lầu, nhìn họ bước lên một chiếc xe Audi.
Tôi
không hiểu gì lắm về xe cộ, cũng không biết đó là A6, A4 hay là một loại khác,
chỉ cảm thấy chiếc xe đó đường nét phóng khoáng, rất chịu chơi, có điều cũng
tương đối đơn điệu, đây đương nhiên không phải là xe của Lý Trí. Chỉ nhìn chiếc
xe này, cũng có thể biết được sếp của anh ấy là một người cẩn trọng, chỉ không
biết là tại sao lại trọng dụng Lý Trí. Chẳng nhẽ, trước mặt sếp của mình, anh
ta lại có một kiểu dáng khác? Suy nghĩ này lởn vởn trong đầu tôi một chốc, ngay
sau đó bị vứt qua một bên.
Tôi
chẳng có hứng thú gì với Lý Trí, đối với ông sếp của anh, tôi càng không có
hứng thú - có hứng thú cũng chẳng được cái gì!
Bánh
hạt dẻ tôi chia cho chị Vu và dì Vương cùng ăn, còn hộp bánh kia, tôi lại âm
thầm đưa về bên nhà của Lưu Thụy Căn, đúng thế, tôi thật là không công bằng, cứ
thiên vị cho người ngoài, nhưng mà hộp bánh này Lý Trí vốn dĩ là tặng cho tôi
mà, tôi đưa về cho người yêu của mình ăn, chắc là không sao chứ hả - nếu mà có
sao thì cũng làm được gì nhau nào?
Bây giờ
chúng tôi đang ở trong giai đoạn cực khổ vì tiết kiệm, tôi còn đỡ, thứ nhất là
phải giảm béo, thứ hai là có thể đi theo La Lợi ăn ké một chút, Lưu Thụy Căn
thì lại không như thế. Mặc dù mỗi ngày tôi đều chuẩn bị thức ăn cho anh rất hợp
lý, có thịt có trứng, nhưng mà tiền tiêu vặt lại bị quản lý nghiêm ngặt. Tôi vô
cùng rõ ràng, việc không muốn tiêu và không được tiêu nhau rõ rệt, con người
đôi lúc cũng cho phép tiêu xài xa xỉ một chút, mới có thể điều chỉnh trạng thái
tâm lý. Loại bánh này mặc dù không phải là thứ xa xỉ phẩm gì, nhưng mà bình
thường chúng tôi cũng sẽ không ăn.
Tôi
mang tâm trạng cống hiến báu vật đến nhà anh, nhưng lại không ngờ, trong nhà
anh cũng có hai hộp: “Hôm nay có một khách hàng nịnh nọt sếp tổng của bọn anh,
anh đi theo cũng được cho hai hộp.”
Tôi
ngắm nghía hộp bánh của anh, rồi lại ngắm nghía hộp bánh củ