
, bây
giờ ở bên nhau cứ như là hai người bạn. Nói là không tốt thì cũng không hẳn là
không tốt. Nói là tốt thì cũng không giống hai người yêu nhau cho lắm. Tôi cũng
biết rằng như vậy không đúng lắm, nhưng mà cũng thật sự không biết làm cách nào
để có thể quay trở lại với anh như trước đây nữa.
Tôi
đúng chính xác là một người dân bình thường, tôi biết rau cải ngày chưa năm hào
một bó bây giờ tăng lên một đồng hai hào một bó, tôi biết ngồi xe buýt số 4 có
thể vào trung tâm thành phố, có thể đưa tôi đến những nơi quan trọng trong
thành phố, tôi còn biết muốn mua căn hộ giá rẻ hoặc căn hộ trả góp cần phải có
những điều kiện gì. Nhưng mà tôi thật sự không biết xe hơi mở cửa tự động hay
không tự động, nội thất xe hơi sang trọng hay không sang trọng, và cách phân
biệt các nhãn hiệu xe nữa. Lưu Thụy Căn trước mặt tôi không hề thể hiện ra anh
có tiền này nọ, thế lực của anh thế nào thế nào, nhưng mà tôi cũng không biết
nói với anh những cái gì nữa. Trước đây tôi vẫn hay than vãn với anh về giá nhà
đất, về sự tăng giá ầm ầm của nhiều mặt hàng, bây giờ không cần thiết phải than
vãn như thế nữa - mặc dù tôi vẫn muốn than vãn, nhưng mà tôi biết rằng anh nhất
định sẽ nghĩ rằng điều đó chẳng sao cả.
Về ngôi
nhà đó tôi cũng đã từng hỏi anh, anh nói đó là căn nhà của anh thật, có điều
trước đây anh thuê, sau này anh mua luôn, đương nhiên, anh còn có một căn hộ ở
nơi khác, anh hỏi tôi có muốn đến đó xem không, tôi chẳng thèm suy nghĩ, cự
tuyệt luôn.
“Thế
bình thường anh ở bên kia hả?”. Nhớ đến hiện trạng thảm hại khi lần đầu tiên
đến căn nhà đó cùng anh, tôi cũng chỉ có thể đoán được như thế thôi, chắc là
không phải muốn thăm dò tôi mà cố ý bày ra như thế, nếu mà như thế thật, sự hy
sinh của anh cũng lớn l>
“Cũng
không phải, căn nhà đó từ khi mua đến nay hầu như không ở mấy.”
Tôi hồ
nghi nhìn anh, anh có chút ngại ngùng: “Trước đây, đa phần là anh ở trong khách
sạn.”
Tôi
không nói gì nữa, sau đó quay lưng lại, cười khì khì thành tiếng.
“Nhưng
mà bây giờ thì anh ở đó, em có cần qua xem không?”.
Tôi
quay qua nhìn anh, sau đó, bỗng nhiên bật cười: “Không cần.”
Lần nói
chuyện này đã kéo gần khoảng cách giữa tôi và Lưu Thụy Căn, suy nghĩ ngăn cách
giữa hai chúng tôi cũng ít hơn một chút. Chúng tôi bắt đầu có thể nói chuyện
với nhau tự nhiên hơn, cùng ăn cơm, cùng đi xem phim. Có điều, lần này, cho dù
tôi có muốn gặp anh đến thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ phải làm cho xong bài tập
trước đã, đối với việc này, anh chẳng có ý kiến gì, chỉ có đôi lúc sẽ nói xa
nói gần với tôi rằng, không cần thiết phải vất vả như vậy.
“Anh ta
nói cũng có sai đâu, khoan hãy nói đến chuyện mày vẽ tranh kiếm được bao nhiêu
tiền, cứ cho là kiếm được rất nhiều tiền đi, cũng có kiếm được nhiều hơn anh ta
không? Còn cái môn Anh văn của mày kia, mày học rồi để xuất ngoại thật à?”.
“Xuất
ngoại, thế ít nhất tao phải dành dụm được mười vạn cái đã, mày cảm thấy tao có
thể dành dụm được chừng đó hả?”.
“Thế ý
mày là sao hả?”.
“Ờ...
nói một cách chính xác, là tao muốn có một cái gì đó của tao. Mặc dù công việc
ở trung tâm môi giới hôn nhân của tao rất tốt, nhưng mà đó hiển nhiên không
phải là sự nghiệp của tao, tao chẳng hề có ý định sẽ cống hiến cho nó cả đời,
nhưng mà vẽ vời thì tao lại thích, thậm chí cuộc sống cho dù có gian khổ như
thế nào đi chăng nữa tao cũng bằng lòng làm việc đó. Trước đây tao cho rằng
công việc đó chỉ là một sở thích của tao, nhưng mà tại sao bây giờ tao lại
không thể làm tốt hơn một chút nữa cơ chứ?”.
“Thế
thì mày sẽ vất vả lắm đấy.”
thế,
nhưng mà tao cảm thấy cuộc sống rất có ý nghĩa.”
Đoạn
đối thoại này xảy ra khi chúng tôi đang có cuộc hẹn giữa ba người, giữa chừng
Lưu Thụy Căn đi vào nhà vệ sinh. Tôi muốn vẽ tranh, muốn học tiếng Anh, thời
gian gặp mặt của Lưu Thụy Căn và tôi đương nhiên là sẽ ít lại, mà tình hình bây
giờ của La Lợi tôi cũng không yên tâm, thế là sau lần lần gặp ngẫu nhiên đầu
tiên, rất nhanh sau đó sẽ có lần gặp thứ hai, rồi lần thứ ba. Trước đây, chỉ vì
anh mà tôi gần như gác lại tất cả mọi công việc, mà bây giờ đây, cho dù tôi có
muốn gặp anh như thế nào đi chăng nữa, có muốn được ở riêng bên anh như thế nào
đi chăng nữa, tôi cũng sẽ làm cho xong việc của mình trước đã.
“La
Lợi...”
Tôi
đang định nhân cơ hội này thuyết phục cô ấy luôn, nhưng cảm thấy sắc mặt cô ấy
không bình thường lắm, ngẩng đầu lên xem, liền nhìn thấy Lưu Thụy Căn - đương
nhiên, nhìn thấy anh là chuyện rất bình thường rồi, quan trọng là bên cạnh anh
còn có Joseph! Hơn nữa, hai người vừa đi vừa nói chuyện với nhau, nói chuyện
trông có vẻ rất vui, nhìn thái độ và kiểu nói chuyện rõ ràng không phải là lần
gặp đầu tiên!
Chúng
tôi cùng nhìn về hướng đó, cho nên Joseph cũng nhìn thấy chúng tôi, ngay lúc
ấy, sắc mặt cũng có chút thay đổi.
“Gặp
được một người quen, Phiêu Phiêu, đây là anh Triệu Thụy Đạt. Đây là bạn gái của
tôi, Phiêu Phiêu, đây là bạn của cô ấy, cô La Lợi.”
...
Mẹ kiếp
chứ mẹ kiếp chứ mẹ kiếp chứ!
Giây
phút này, ngoài việc không ngừng gào thét ra